Ánh mắt chớp chớp, Mặc Giác nhìn Hồng Thủy phía sau, hướng Mặc Khuynh Thành cảm ơn, liền xoay người quay về phía vợ mình.
“Vợ, em xem, em gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, hiện tại cũng không cho anh động nữa.”
Hồng Thủy trực tiếp xem nhẹ hai người bọn họ, chọc chọc cái tránh của Mặc Giác, “Đồ ngốc.”
Mặc Giác cười hắc hắc, ôm lấy thắt lưng anh ta, cũng không nói cái gì.
Mặc Khuynh Thành nhìn hai người hạnh phúc như vậy, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.
“Em gái, đây là quà tân hôn cho em.”
Một chiếc hộp cổ kính xuất hiện trước mắt cô.
“Đây là?”
Cô không nghĩ bên trong là đồ gì đơn giản, có thể khiến Mặc Giác cùng Hồng Thủy đưa ra, tuyệt đối không đơn giản.
“Đồ chơi thôi, em xem có thích hay không.”
Mặc Giác một bộ không sao, nhưng Mặc Khuynh Thành biết, không phải đồ tốt nhất họ sẽ không cho cô.
“Lạch cạch.”
Thong thả mở hộp ra, dưới ánh nắng mặt trời, tỏa ra màu đỏ chói mắt.
“Bốp.”
Mặc Giác có chút nghi hoặc, “Em gái, em không vui sao?”
Không có khả năng nha, đây là bộ trang sức Thủy Thủy thích nhất, cũng xứng với áo cưới hôm nay.
“Thích.” Rất nghiêm túc gật đầu, “Nhưng em không thể lấy.”
Chỉ liếc mắt một cái, cô biết đây là cực phẩm, hơn nữa là màu đỏ hiếm có, càng không có nhiều, cho dù là chính anh không thích màu đỏ tươi đẹp như thế, cũng không thể không vì nó mà trầm mê, chỉ là…
Cô thật sự không thể lấy!
“Anh hai, đây là đồ chị Hồng thích nhất?”
Từ lúc quen Hồng Thủy tới nay, anh ta không hề che giấu sở thích của mình – màu đỏ, toàn thân chỗ nào cũng là đỏ, cho nên phần quà tân hôn này, tuyệt đôi không phải Hồng Thủy muốn đưa tới.
“Em gái, em không cần lo lắng, vợ anh rất hào phóng! Có phải không, vợ?”
Nhìn Hồng Thủy trong lòng, cho dù bây giờ không nói chuyện, anh cũng cảm giác thấy anh ta rất thỏa mãn.
“Ừ, em gái Mặc, đồ này để chỗ tôi cũng không dùng được, liền mượn hoa dâng Phật tặng cho em vậy.”
Lời này một chút cũng không sai, đúng là anh ta rất thích màu đỏ, bộ trang sức này cũng là bộ tốt nhất, nhưng vật ngoài thân cũng không quan trọng bằng người trong lòng ở bên cạnh, lúc trước bọn họ vất vả nghĩ bao nhiêu cách, không phải là vì hai người bọn họ sao.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà!” Trực tiếp cắt lời, “Lúc tôi nhìn thấy tấm vải trắng kia, tôi mới biết nếu đồ ngốc này chết đi, tôi cũng không sống được, nếu không phải là nhờ mọi người, chúng tôi không có khả năng tiêu sái đem tất cả bỏ lại phía sau như vậy.”
Hồng lâu là của an ta, cho dù anh ta không có đó, cũng có lão Vương quản lý, nhưng Mặc Giác thì khác, thân có chức trách, không thể tùy tiện rời khỏi, huống chi anh còn có ở bên người ở khu màu xám, cho nên lúc Mặc Giác gặp chuyện không may lúc nguy cấp, họ trực tiếp chọn “Thuận theo tự nhiên”.
Mặc Khuynh Thành biết ý của anh ta, chỉ là toàn bộ không chỉ là vì Hồng Thủy, còn có Mặc Giác, anh hai của cô, nhìn thấy anh vì Hồng Thủy, có thể trêu chọc, vì Hồng Thủy, có thể không màng tính mạng, thâm tình như vậy, cô làm em gái, đương nhiên nghĩ mọi cách để thành toàn.
“Được rồi, tôi sẽ nhận.” Lắc lắc hộp, lại nói với Mặc Giác: “Anh hai, đây là quà của chị Hồng, của anh đâu?”
Sờ sờ mũi, ánh mắt có chút mơ hồ, “Cái kia, em gái à, anh với chị Hồng của em đều là người một nhà, của em ấy không phải cũng là của anh sao?”
Hai người nhìn nhau, trăm miệng nói một lời: “Không biết xấu hổ!”
**
Hôn lễ Mặc gia tổ chức dựa theo phong cách Trung Quốc, ngoại trừ có hoa cúc nhỏ che kín ở bên ngoài, tất ca đều là lụa mỏng màu đỏ bay lượn trong không trung.
“Lão Mặc, chúc mừng chúc mừng nha!”
“Chúc mừng chúc mừng!”
“Chú rể đâu, sao không nhìn thấy vậy?”
Trình Kiến Cương vẫn lớn giọng như trước, từ sau khi Quảng gia rơi đài, thế lực thuộc về Quảng gia đều bị người của bọn họ lên nắm chức, giờ phút này chính giới, đại đa số là người mình, mà thu hoạch được lớn như thế, trừ Mặc gia ra không còn có ai khác.
“Lão Trình, ông gấp cái gì, chú rể đương nhiên là đang vòng một vòng để đón cô dâu rồi!”
“Thật hay giả?”
Trình Kiến Cương có chút không tin, một vòng, Đế Đô lớn cỡ nào? Một vòng xe này nói cũng phải mất mấy tiếng, nhưng đây rõ ràng là đều theo cổ đại hết, không phải là sẽ cưỡi ngựa chứ?
Mặc Dận giờ phút này, thật là đang cưỡi ngựa mang theo một đám người đi tới Phúc Viên.
“Cậu nói sao anh Dận có thể chọn hôn lễ theo kiểu này hả?”
Lý Lợi miệng đầy oán giận, Mặc Dận không sao, nhưng bọn họ có sao nha, một người đi ngựa bốn chân, mà bọn họ chỉ dùng hai chân! Từ núi Ngọc Tuyền Mặc gia đến Phúc Viên, đoạn đường này tính là một tiếng, càng đừng nói tốc độ hiện tại của bọn họ, không đi hết một ngày là không tồi rồi.
“Đợi lúc nháo động phòng cậu sẽ không oán giận nữa.”
Dịch Thần nói một câu, bọn họ kì thực rất ổn, người phía sau đỡ sính lễ mới là vất vả.
Nghĩ đến cảnh nháo động phòng tối nay, Lý Lợi càng oán giận hơn.
Nháo động phòng được, tốt nhất nháo cả buổi tối, khiến cho anh Dận không động phòng được!
Trong lòng âm thầm thề, chân có chút đau nhức cũng trở lên thoải mái hơn rất nhiều.
Lan Tuyết Mai nhìn thời gian không sai biệt lắm, giữ lấy một nữ giúp việc hỏi: “Đi xem đội ngũ đại thiếu gia đến chưa?”
“Vợ, em đừng gấp, thời gian sẽ không lỡ đâu.”
Mặc Tuyển Thần nhìn bên ngoài không có bóng dáng nào, trong lòng rất đắc ý, nếu lỡ giờ, cho dù Mặc Dận muốn kết hôn cũng không có khả năng, hừ, tốt nhất là ông trời đổ mưa như xối xả xuống, để cho bọn họ ướt hết đi!
“Đoàng đoàng đoàng.”
Suy nghĩ như vậy còn chưa hạ xuống, liền nhìn thấy ở phía xa một đoàn người đang đi đến.
“Đến rồi!”
Không biết trong đám người ai lớn tiếng hô câu, đại bộ phận khách quý đều đi ra cửa nhìn.
“Thật sự đến rồi!”
“Rất đẹp trai nha!”
“Trời ạ, thật sự là cưỡi ngựa tới!”
“Không được, cha, sau này con kết hôn cũng muốn làm như thế!”
Nghe lời nói như thế, mặt Mặc Tuyển Thần quả thực không thể dùng nồi đen để hình dung.
Đẹp trai? Ông thừa nhận, gen Mặc gia đều rất tốt, nhưng nó đẹp trai sao?
Mặc Tuyển Thần bình thường đã khó chịu với Mặc Dận, hiện tại càng ngứa tay muốn lấy khẩu súng, bắn một phát cho tên đang cưỡi ngựa kia ngã xuống.
“Mặc Tuyển Thần, anh thành thật cho em.”
Biết rõ vào lúc này Mặc Tuyển Thần sẽ không dễ dàng buông tha cho Mặc Dận, Lan Tuyết Mai giữ chặt bàn tay đang rục rịch kia lại.
“Vợ…”
Âm cuối quẩn quanh vách tường, người xung quanh nghe được nổi da gà lên.
Tuy biết Mặc gia đều là vợ quản nghiêm, nhưng có cần không có tiết tháo như vậy không? Khí phách của nam tử hán của ông đâu?
Nếu Mặc Tuyển Thần biết suy nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ không chút do dự mà trả lời, khí phách? Có thể ăn được sao?
Lại nói tới Mặc Dận, nhanh chóng thúc ngựa đi đến trước cửa lớn, xoay người một cái từ lưng ngựa nhảy xuống.
“Ông nội, cha, con tới rồi.”
Mặc Ngật hài lòng gật đầu, “Đoạn đường này vất vả rồi.”
Ông không nghĩ tới đoạn đường này dài bao nhiêu, nhưng nếu muốn cưới bảo bối của Mặc gia, chút khó khăn này nếu không vượt qua được, không cưới cũng được.
“Không vất vả.”
Anh không vất vả, bọn em vất vả!
Mọi người phía sau thở hổn hển nhất trí điên cuồng hét lên!
Hai chân đã hoàn toàn không phải của mình nữa rồi, trước mắt thì mơ hồ, trái tim thì nhảy liên hồi, đến ngay cả Lý Lợi cũng cảm thấy, còn chưa nháo động phòng, nửa cái mạng cũng không còn rồi.
“Được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, chú rể, tiếp theo còn có một đống cửa ải phải qua nữa!”
Mặc Tuyển Thần hung hăng vỗ bả vai Mặc Dận, hừ, muốn cướp bảo bảo của ông sao, có thể, qua cửa đã rồi nói!