“Muốn chạy sao?!” Steve thì thầm. Đang định hư hóa thân ảnh đuổi theo mục tiêu, gã liền phát hiện ra đám xác sống và hồn ma đã đào bới ra được một hộp sắt vuông, tranh nhau cướp đoạt vật bên trong.
Chẳng bao lâu, một u ảnh đã thành công. Thân thể nó căng phồng, giống như có được trí tuệ, bay về một hướng khác.
Hóa ra là dùng vật phẩm kéo chân ta để chạy trốn thành công… Hừ, hắn còn chưa hiểu thế nào là “Oan Hồn” thế nào là ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’! Steve tạm thời từ bỏ ý định đeo đuổi Klein, thu hồi ‘Bình Độc Tố Sinh Học’, thân thể gã đột ngột biến mất, hiện ra trên một tấm băng mỏng hình thành giữa vũng nước, lại dựa vào tốc độ khủng khiếp kéo dài tàn ảnh, dịch chuyển đến phía sau con u ảnh khổng lồ.
Trong tầm nhìn lóe lên sắc xanh thẫm, con u ảnh kia liền vô thanh vô thức trở nên hoảng loạn, đánh rơi vật phẩm trên tay xuống.
Đám xác sống và u ảnh còn lại toàn toàn không để ý đến luồng khí áp bức của sự tồn tại hùng mạnh, vẫn chen nhau chạy đến cướp lại.
Steve càng kinh ngạc, càng nghi ngờ. Chính gã cũng phát hiện linh tính dự cảm của mình không thể rút ra bất cứ kết luận gì từ món vật phẩm đã gây ra sự bạo loạn của đám xác sống và u ảnh.
Gã nhảy tới, đưa tay trái bắt lấy món đồ vật kia.
Đó là một chiếc vòng chuyên móc chìa màu vàng sẫm, treo một chiếc còi đồng trông tinh xảo cổ xưa, kế tiếp là một chiếc chìa khóa đồng.
Chúng sát cạnh nhau, nằm trong lòng bàn tay tái nhợt của Steve.
Lúc đó, trên tay phải Steve cũng đang cầm ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’ lặng lẽ tỏa ra hào quang màu đỏ rực, mờ ảo như vầng trăng tròn thu nhỏ.
Steve còn chưa nghĩ ra điều gì, bỗng một tia âm thanh hư ảo yếu ớt nhưng vô cùng quỷ dị lọt vào óc gã, giật đứt dây thần kinh gã, bóc tách từng lớp da đầu gã!
“A!”
Steve hét lên thảm thiết, từ không trung trực tiếp ngã xuống đất, ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’ đang cầm trong tay cùng với vòng treo còi đồng và chìa khóa đồng đều bị gã ném bay.
Gã giãy giụa, vặn vẹo ngay tại chỗ, trên thân thể chỗ thì nhấp nhô, chỗ lại phật phồng, nếu không mọc ra từng cánh tay nhỏ bé như của trẻ con, thì cũng chảy ra từng giọt chất lỏng tanh hôi màu vàng nhạt.
Lúc này, một ngọn lửa lại được đốt lên, Klein, người đã “chạy trốn” bỗng hiện ra trước đường rơi của ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’.
Hắn không bắt lấy mà nhẹ nhàng gạt đi để nó bay về hướng Sharon đang bị suy yếu.
Tiếng kêu đau đớn của Steve dần thu nhỏ, ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’ rơi xuống chính xác chỗ Sharon.
Thân ảnh Sharon lúc này hư hóa, con ngươi màu xanh thẳm nháy mắt có thần thái trở lại.
Cô nàng nắm chặt tay phải, đưa tay trái ra bắt được món trang sức nhỏ bằng lòng bàn tay có khảm đá Ruby đỏ thẫm, thân thể bắt đầu bay bổng.
‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’ có thể giúp người cầm miễn nhiễm với ảnh hưởng của trăng tròn!
Sharon không còn suy yếu nữa!
Mà trong trạng thái linh thể, cô nàng cũng không sợ ‘Độc Tố Sinh Học’!
Lúc này, đám xác sống, u ảnh vẫn mải mê tụ tập cướp đoạt còi đồng Azcot và ‘Chìa Khóa Vạn Năng’.
Klein không để ý, nâng tay trái lên, chỉ hướng đó.
Chút ánh sáng vàng sậm lóe lên ở ‘Trâm Ngực Thái Dương’ trước ngực hắn rồi lại biến mất, một nguồn sáng thần thánh từ trên trời giáng xuống, tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, bao phủ toàn bộ đám xác sống và u ảnh.
Trong ánh sáng như giữa ban ngày, đám u ảnh kỳ dị, trong suốt nhanh chóng biến mất, từng cơ thể xác sống hôi thối, nhợt nhạt bắt đầu tỏa ra khói đen, rồi cháy lên rừng rực như những ngọn nến.
Đợi đến khi ánh sáng chói mắt biến mất, nơi đó gần như không còn sót lại gì. Chỉ còn chiếc còi đồng Azcot tinh xảo cổ xưa và chiếc ‘Chìa Khóa Vạn Năng’ được xâu vào cái vòng đã hóa đen, lẳng lặng nằm đó.
Trong khi ấy, Sharon không đi tìm Marik, người đang dần thương tổn nghiêm trọng vì bị Tyre tấn công. Thay vào đó là sử dụng năng lực dịch chuyển qua lại giữa các đồ vật có thể phản chiếu, đi đến chỗ lớp băng mỏng Steve đang đứng, bước ra ngoài.
Cô nàng đối mặt với Steve, kẻ đang dần biến đổi thành quái vật, giơ bàn tay phải đang nắm chặt rồi đột nhiên mở ra, hướng lòng bàn tay về phía kẻ địch!
Ánh sáng vô cùng vô tận bắn ra, nhanh chóng đan dệt nên cánh cổng thanh đồng đôi thần bí, phủ đầy hoa văn ký hiệu.
Kèn kẹt!
Trong âm thanh ghê người, chiếc mũ mềm màu đen xinh xắn trên đầu Sharon bị một cơn cuồng phong thổi rơi, mái tóc vàng nhạt được chải cẩn thận cũng xoã xuống trong tình trạng lộn xộn, rối bời.
Rõ ràng là việc sử dụng vật phẩm thần kỳ này thêm một lần nữa khiến cô nàng chịu gánh nặng khá lớn.
Két!
Cánh cổng thanh đồng thần bí nứt ra một cái khe, tiếng cười the thé, tiếng khóc lóc, tiếng kêu la dần vang vọng.
Từng cánh tay hoặc mọc đầy răng, hoặc không có da tranh nhau thò ra túm lấy cơ thể Steve, thứ đang mọc càng lúc càng nhiều mụn mủ.
Từng sợi dây leo xanh sẫm hiện lên khuôn mặt trẻ con, từng chiếc xúc tu trơn nhẵn hư ảo cũng lần lượt cuốn lấy vị cường giả Danh sách 5.
“A!”
Steve kêu lên một lần nữa.
Từng bọc mủ chảy ra chất lỏng vàng nhạt nổi lên từ cơ thể gã, giúp gã miễn cướng chống trả lại sự lôi kéo.
Trên mặt gã đã hiện ra khe nứt đỏ tươi, bên trong là lỗ hổng u ám như đi trong đường hầm tối tăm!
Lúc này, Klein nâng súng ngắn lên, ngắm vào gã.
Không trì hoãn, không do dự, khuôn mặt được ngụy trang, đầu đội mũ chóp cao nửa, Klein tỉnh táo bóp cò súng.
Pằng! Pằng!
Trâm Ngực Thái Dương lóe sáng, hai viên đạn tràn đầy phong vị thần thánh chuẩn xác bắn trúng vào đầu Steve.
Dù không xuyên được qua làn da hay xương cốt, nhưng lại đốt cháy lên từng ngọn lửa rừng rực, biến Steve thành một bó đuốc sáng.
“A!”
Lại một tiếng thét, Steve bị kéo đến gần cánh cổng xanh đồng hư ảo thần bí hơn.
Klein vừa mở ổ xoay của súng lục, đổ vỏ đạn xuống đất, vừa lấy ra một hộp sắt chứa đạn phi phàm.
Cùng lúc, hắn lại truyền linh tính vào ‘Trâm Ngực Thái Dương’.
2! 1!
Một cột sáng tinh thuần thánh khiết giữa không trung chiếu xuống, nháy mắt đập vào thân thể Steve.
Bắt lấy cơ hội, Klein nhét ‘Đạn tịnh hóa’ và ‘Đạn trừ tà’ vào lỗ đạn theo tỉ lệ 3:3.
Hắn lại nhắm vào đầu Steve, ánh sáng lóe lên từ chiếc trâm ngực màu vàng sẫm, hắn dùng sức bóp cò súng, liên tục sáu lần.
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!