“À? Không dám không dám” Tuân Thầm không thể tiếp tục vô lễ, hắn cũng không dám ở ngay trong phủ Tư Không phủ mà gây ra chuyện dấng tiếc. Tuân Thầm nói mà cũng không nhìn Tuân Du, hắn tự mình giải thích: “Chỉ là tại hạ nghe nói, Quách Phụng Hiếu luôn luôn không có sức khỏe tốt. Lúc này Phụng Hiếu tiên sinh lại tự mình lĩnh đại quân, đối địch cùng đội quân bách chiến của Giang Đông, chẳng phải không những vừa lao tâm và phải lao lực sao? Nếu như cứ tiếp tục như thế, thân thể suy nhược kia sao có thể đủ ứng phó được? Quách Phụng Hiếu là kỳ tài đương thời, thiên hạ không người có thể sánh, nếu có một sơ xuất, chẳng phải rất đáng tiếc sao? Cho nên, nhất thời tại hạ dưới tình thế cấp bách, mới có giọng nói như vừa rồi, mong mỏi mời Tư Không đại nhân chớ trách!” Nói xong, Tuân Thầm ôm quyền hành một đại lễ với Tào Tháo!
“. . .” Tào Tháo lâm vào trầm tư. Đương nhiên hắn biết rõ bản lĩnh của Quách Gia, nên lúc này mới phái hắn đi ra ngoài hiệp lĩnh chư quân, sớm ngày bình định quân Giang Đông xâm chiếm Từ Châu, nhưng sau khi hắn nghe Tuân Thầm nói như vậy, tuy rằng trong lòng Tào Tháo biết rõ đối phương chỉ muốn khiến cho hắn cảm thấy lo lắng, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của Quách Gia.
“Ai! Tôn Sách trọng thương khó trị, chuyện tốt như thế, Phụng Hiếu tiên sinh tất nhiên sẽ nhân cơ hội này đại phá quân Giang Đông, như vậy chỉ cần thời gian không quá lâu, thân thể của hắn cũng sẽ không có chuyện gì. Hữu Nhược, có vẻ ngươi đã quá lo lắng!” Đổng Chiêu nói, nhưng nghe giọng nói của hắn, người Tào doanh cảm giác, cảm thấy không thích hợp.
“Công Nhân nói cũng đúng! Chẳng qua là. . .” Tuân Thầm chuyển hướng câu chuyện, ( người Tào doanh: đã đến! Sớm đoán được ngươi sẽ nói như vậy! ) nói: “Theo ta được biết, Giang Đông dưới sự cai trị của Tiểu Bá Vương Tôn Sách, tuy rằng trong số các tướng khó có người có khả năng thống soái toàn cục, thế nhưng, Tôn Sách vẫn còn có Chu Du, lại là người không giống kẻ hèn mọn này! Nếu như Chu Du hắn từ Giang Đông tìm đến Từ Châu, chỉ sợ Phụng Hiếu tiên sinh phải hao tổn tâm sức nhiều hơn!”
“Chu Du?” Tào Tháo hỏi : “Hắn là người phương nào?”
“Chu Du? Người này. . . Ta giống như đã nghe qua!” Tuân Du suy tư, hắn nói tiếp : “Đúng rồi, hắn là con trai Chu Dị khi trước đã làm Lạc Dương Lệnh, nghe nói ngay khi còn trẻ đã có tài danh”
“Không hổ là Công Đạt, kiến thức uyên bác, ” Tuân Thầm cười nói : “Ngươi nói không sai. Chu Du này đúng là con trai của Chu Dị, hơn nữa hắn và Tôn Sách còn là đồng học! Hãy thử nghĩ lại xem từ lúc Chu Dị từ nhiệm, Công Đạt đang đảm nhiệm chức Thị lang ở Lạc Dương, nhưng đến bây giờ ngươi còn có thể nhớ rõ hắn, quả nhiên rất giỏi, tốt, không hổ là người Tuân gia ta, cũng không uổng công ta đây một trưởng bối vừa đến Hứa Xương đã phải đi gặp ngươi! Đợi sau khi ta quay về Lạc Dương, nhất định sẽ bẩm báo chuyện của ngươi với Từ Minh Công ( Tuân Sảng ), khiến cho Minh Công cao hứng khi có một cháu trai tốt như ngươi!”
“Ngươi. . .” Tuân Du muốn ói máu, hơn nữa còn là chảy như nước chứ không phải nhổ ra, ít nhất cũng không ít hơn ba lít! Đây là người nào vậy? Chính mình xưng trưởng bối còn không thèm tính toán, còn lấy Tuân Sảng ra dọa hắn, tiếp đó lại còn nói cái gì là một “Cháu trai “, nếu không phải Tuân Úc gắt gao giữ chặt hắn từ phía dưới án, chỉ sợ hắn muốn lập tức đứng dậy tìm một thanh kiếm mà đâm người ta! Nhưng chính vì như vậy mà khiến cho hắn tức giận đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, trong khoảng thời gian ngắn không nói ra lời.
“Vậy Chu Du đó có thể có bản lĩnh gì? Nghe giọng nói của Tuân Thầm tiên sinh, hình như người này rất khó lường!” Tào Tháo cũng rất không cao hứng, nhưng hắn lại không thể không hỏi tiếp. Hắn biết rõ Tuân Thầm với Đổng Chiêu nhất định không nói cho hắn tin tức chính xác, thậm chí còn có thể là còn khuyếch đại, nhưng tin tức gần trong gang tấc, hơn nữa sự tình này còn liên quan tới kẻ thù mà Quách Gia có khả năng phải đối mặt, hắn lại không nhịn được muốn nghe xem thế nào!
“Theo chủ ta Hứa tướng quân nói, Chu Du này chính là đệ nhất kỳ tài dụng binh ở Giang Đông, một thân năng lực dùng binh, chỉ ở phía trên Tôn Sách. Mặc dù Tôn Sách là hảo hữu với hắn, thế nhưng Tôn Sách vẫn phải thật sự kiêng kị năng lực của hắn, cho nên trước đó hắn vẫn một mực không được trọng dụng, thế nhưng, lúc này quân Giang Đông đã rơi vào tuyệt cảnh, ở Giang Đông cũng chỉ có một mình Chu Du là có khả năng đưa bọn chúng từ Từ Châu mà quay về Giang Đông, cho nên, người mà Quách Phụng Hiếu sắp sửa gặp phải, rất có khả năng sẽ là hắn. Mặc dù hắn không có tài năng bằng Phụng Hiếu tiên sinh, thế nhưng, hắn cũng nhất định có thể làm cho Phụng Hiếu tiên sinh hao tổn tâm cơ, như vậy thân thể Phụng Hiếu tiên sinh có thể phải chịu khổ!” Tuân Thầm không nhịn được chỉ muốn phá lên cười, bọn họ trả bài lưu loát như này, không làm cho Tào Tháo đau đầu vạn phần mới là lạ!
Quả nhiên, Tào Tháo lại vừa mới dùng bàn tay xoa trán, hắn nói : “Vậy Tào mỗ đa tạ tiên sinh, chúng ta nhất định sẽ chú ý tới Chu Du này!”
“Tư Không đại nhân không cần khách khí, ta cùng với Văn Nhược, Công Đạt đều là người một nhà, ” nói đến đây, Tuân Thầm nhìn “Nhị Tuân” ở phía đối diện khẽ cười một chút, khiến Tuân Úc với Tuân Du thầm nhảy dựng lên rồi hắn mới lại nói tiếp: “Cho nên, những gì có thể nhắc nhở, tại hạ nhất định sẽ nhắc nhở!”
“Đúng vậy, đúng! Chủ ta cùng Tư Không đại nhân đều là thần tử Đại Hán, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm” Đổng Chiêu lại xen vào nói: “Hình như Tư Không đại nhân mắc chứng bệnh đau đầu, chủ ta Hứa tướng quân đã đề cử một người có thể trị liệu cho đại nhân! Có lẽ dựa vào y thuật của hắn, nhất định có thể trị khỏi bệnh cho Tư Không đại nhân!”
“Không cần!” Tào Tháo lập tức cự tuyệt! Người mà Hứa Thành đề cử người sao? Trị bệnh không chết người đã là kỳ tích rồi! Còn có năng lực chữa khỏi bệnh sao? Coi như là đau chết cũng không thể đồng ý với “Hảo ý” này !
“Tư Không đại nhân hà tất vội vã cự tuyệt như thế?” Đổng Chiêu cười nói: “Hoa Đà người này làm nghề y nhiều năm, y thuật cao tuyệt, chính là người mà chủ ta đặc biệt tìm tới chữa bệnh cho Tư Không đại nhân!”
“Không cần, không cần!” Tào Tháo liên tục khoát tay, tuyệt không thu dùng! Tào Tháo tuyệt sẽ không dùng người mà Hứa Thành đề cử đến chữa bệnh!
“Nếu như thế, thì vô cùng tiếc nuối!” vẻ thất vọng của Đổng Chiêu biểu lộ hết sức rõ ràng ở trên mặt!
“Ai! Chủ công nhà ta có hảo ý, Tư Không đại nhân, ngài thật sự không cần cân nhắc một chút sao?” Tuân Thầm nói với vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
“Mời nhị vị trở về tạ ơn Hứa tướng quân giúp đỡ, nói ta đã lĩnh hảo ý này, ngày sau tất nhiên báo đáp!” Sắc mặt Tào Tháo hiện lên rất rõ ràng bốn chữ: “Tuyệt không thông qua!”
“Nếu như thế, vậy hai người chúng ta lập tức trở về! Ồ, xem trí nhớ của ta!” Tuân Thầm vỗ trán của mình, hắn nói: “Chủ ta phái hai người chúng ta mang đến một ít lễ vật, lúc đến đã bỏ lại quý phủ của Công Đạt, đã quên mang đến dâng cho Tư Không đại nhân, kính xin đại nhân thứ tội!” Đổng Chiêu nghe xong hắn nói, cũng vội vàng ôm quyền xoay người, bày tỏ mình thiếu nợ.
Tuân Úc với Tuân Du thì mang vẻ mặt ngỡ ngàng. Hai người đều tay không tiến vào phủ, mang theo lễ vật lúc nào? Nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì hai người cảm thấy là lúc ấy tùy tòng của bọn hắn cầm lễ vật nói không chừng, hai người nhất thời không chú ý nên khả năng này cũng khá lớn! Cho nên, hai người bọn họ cũng không nói gì.
“Ha ha, không có gì?” Tào Tháo nghe xong Tuân Thầm nói, hắn rộng lượng cười, nói: “Nếu đã như vậy thì ta phái người đi tới quý phủ của Công Đạt lấy là được, hai vị không cần để ý!”
“Đa tạ Tư Không đại nhân rộng lượng” Đổng Chiêu với Tuân Thầm đồng thời đứng dậy, hành lễ nói: “Nếu như thế, hai người chúng ta đã hoàn thành sứ mạng mà chúa công giao phó, cũng cần phải trở về, các hạng công việc Lạc Dương bận rộn, không thể ở Hứa Xương lâu!”
“Như vậy …! Công. . . Úc, Tử Dương, ngươi tiễn hai vị tiên sinh này giúp ta” Tào Tháo cũng không muốn giữ lại hai vị này, hắn lập tức phái người tiễn khách. Vốn hắn muốn nói “Công Đạt”, nhưng hắn kịp phản ứng, đổi thành Lưu Diệp!
Cứ như vậy, đến Hứa Xương không đầy một ngày, Tuân Thầm với Đổng Chiêu lại bước lên con đường quay về Lạc Dương!
Hai người đi rồi, không lâu sau Tào Tháo thấy Tuân Du tự tay mang” lễ vật” tới: —— một cái bánh nếp!
(Trên đường quay về Lạc Dương, Đổng Chiêu hỏi Tuân Thầm: “Nhìn ngươi với Tuân Du thật giống kẻ thù không đội trời chung, rốt cuộc vì sao các người kết kẻ thù?”
“. . .” Vắt óc suy nghĩ thật lâu, Tuân Thầm cười cười thẹn thùng, nói: “Thật ngại quá, ta cũng quên vì sao chúng ta lại kết kẻ thù rồi!”
“. . .” Đổng Chiêu ngưng mắt nhìn Tuân Thầm thật lâu, im lặng.
“Không còn cách nào khác, chỉ là nhìn thấy tiểu tử kia không vừa mắt, hắn cũng nhìn ta không vừa mắt, ” Tuân Thầm giải thích nói: “Nhưng dù sao sự việc cũng đã như vậy, tìm nguyên nhân cũng đã muộn, ngươi nói có đúng hay không?”
“. . . Các người đi!” Đổng Chiêu chịu phục hoàn toàn mấy người Tuân thị này)
Ngay khi Tuân Thầm với Đổng Chiêu đến Hứa Xương, tình hình Hán Trung đang vẫn rất yên tĩnh.
Tuy rằng Từ Hoảng chỉ huy đại quân đại phá Dương Ngang, cũng bắt tù binh hơn hai vạn người, thế nhưng, hắn cũng không tiếp tục hành động như đám người Trương Lỗ nghĩ, thừa cơ xua quân xuất kích, thẳng tiến đánh Nam Trịnh, mà hắn lại tiếp tục ở Ki Cốc quan nghỉ ngơi chỉnh đốn!
Đối với chuyện này, đám người Trương Lỗ có cơ hội trì hoãn một thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, rồi lại cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng! Từ Hoảng hắn đến cùng muốn làm gì?
Cho đến tận khi Chung Diêu đến, bọn họ mới thoáng cởi bỏ nghi hoặc trong lòng!
Bởi vì Chung Diêu tới chiêu hàng!
Chung Diêu tới khuyên hàng với lý do vô cùng đơn giản, chủ lực quân Hán Trung sau khi đánh mấy trận đại chiến, có thể nói đã tiêu hao hầu như không còn, đám người Trương Lỗ chỉ còn cách tình trạng không còn lối thoát không xa. Ngoại trừ một con đường đầu hàng, hắn khó có thể làm nên chuyện gì nữa, nếu như ngoan cố chống lại, hậu quả chờ đợi đám người Trương Lỗ—— trò chơi kết thúc!
Thế nhưng, việc Chung Diêu chiêu hàng cũng không thể khiến cho Trương Lỗ động tâm. Thứ nhất, tuy rằng thực lực của hắn đã biến mất, nhưng hắn còn không đến mức rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận, cho nên, trong lòng hắn còn có một chút tưởng tượng, ảo tưởng rằng mình có thể sống qua nguy cơ này, vẫn còn có năng lực nắm giữ Hán Trung, làm thổ hoàng đế! Thứ hai, Chung Diêu cũng không cố gắng hết sức khuyên bảo Trương Lỗ, hắn rất hiểu lòng người. Không đến bước cuối cùng, một người như Trương Lỗ này, rất khó có thể chân chính mà buông tha quyền lực trong tay mình, cho nên, hắn cũng không nói ra ý định của Hứa Thành là vẫn để cho Trương Lỗ làm Thái thú Hán Trung. Lúc Chung Diêu đến, chẳng qua chỉ là một lần làm quen, đi tiền trạm mà thôi! Thứ ba, dĩ nhiên là Từ Hoảng đã làm theo như thư mật của Hứa Thành, không thể để cho Trương Lỗ đầu hàng ngay lập tức bởi hắn Trương Lỗ này còn có những tác dụng khác.
Cứ như vậy, lần chiêu đầu tiên của Chung Diêu hàng, bởi vì tất cả các nguyên nhân, dùng thất bại mà chấm dứt!
Mà có một việc xảy ra nằm ngoài dự đoán của Trương Lỗ với bọn thủ hạ của hắn chính là, sau khi Chung Diêu chiêu hàng thất bại, đại quân của Từ Hoảng vẫn không có thái độ gì, vẫn ở lại Ki Cốc quan, không chút suy chuyển! Điều này khiến cho bọn hắn cảm thấy giá lạnh trong lòng. Những việc không biết rõ lúc nào cũng làm cho lòng người sợ hãi, nhất là ở những sự việc mà có thể khẳng định vấn đề này cũng không phải chuyện tốt đối với chính mình!
Cho nên, Trương Lỗ mệnh lệnh cho thủ hạ trắng trợn chinh quân, hắn chỉ hy vọng trước khi Từ Hoảng xâm nhập, có thể tổ chức đầy đủ quân đội đến ngăn cản, thậm chí là đánh bại Từ Hoảng, về phần tiêu diệt? Mấy từ này dù Trương Lỗ có muốn những cũng không dám nghĩ tới!
Nhưng mà, bọn hắn lại hoàn toàn không để tới một việc, hoặc là nói bọn hắn quá mức sợ hãi Từ Hoảng với đại quân của hắn nên đã quên chuyện này: đó chính là, Hán Trung còn có một kẻ thù không đội trời chung —— Tây Xuyên Lưu Chương!
Thành Đô!
Phủ Châu Mục của Lưu Chương!
Bên trong đại sảnh, bên trái: Hoàng Quyền, Vương Lũy, Trương Tùng, Lý Khôi, Trương Túc ( Trương Tùng chi huynh ), Pháp Chính, Phí Quan, Trịnh Độ. . .
Phía bên phải: Ngô Ý, Ngô Lan, Trương Nhiệm, Lý Nghiêm, Mạnh Đạt, Hoắc Tuấn, Dương Hoài, Cao Bái, Lãnh Bao, Đặng Hiền, Lôi Đồng. . .
Lưu Chương ngồi ngay ngắn ở giữa!
Người đầu tiên lên tiếng chính là Trương Tùng: “Chư vị, hôm nay nhận được cấp báo, Hán Trung Trương Lỗ đã bị đánh bại trong tay Đại tướng Từ Hoảng dưới trướng Hứa Thành, lại thêm lần trước hắn bại vào trong tay Lưu Bị, lúc này, binh lực Hán Trung đã tổn thất nghiêm trọng, cho nên, hôm nay chúa công mời chư vị tới, chính là thương nghị biện pháp tiến công Hán Trung, khuếch trương xu thế Tây Xuyên ta!”
“Chúa công không thể!” Vương Lũy vừa nghe xong Trương Tùng nói, hắn lập tức lên tiếng ngăn cản: “Chúa công, Hán Trung Trương Lỗ nhiều lần bị đánh bại. Lúc này, tuy rằng thực lực của hắn giảm sut nghiêm trọng, thế nhưng, hắn đã là vật trong bàn tay Hứa Thành, nếu như quân ta ngang ngược ra tay, tất nhiên sẽ khiến cho Hứa Thành không vui, nói không chừng Từ Hoảng sẽ thẳng tiến đến Tây Xuyên ta, đến lúc đó, đại địch đột kích, không chỉ có Hán Trung khó giữ được, mà ngay cả Tây Xuyên cũng đều gặp nguy hiểm”
“Vương Lũy đừng vội nói bậy như thế ” Pháp Chính đứng dậy nói: “Lúc này Hứa Thành vừa mới chiếm giữ đất đai bốn châu Ung Lương Ký U phương bắc, hơn nữa Hồ tộc phương bắc cần quản lý. Tuy rằng thực lực của hắn khổng lồ, thế nhưng, hắn nhất định sẽ khó có thể phân ra đại quân đến phạt Ích Châu ta. Sao ngươi lại có thể nói chuyện giật gân như thế? Không phải ngươi muốn cho chúa công bỏ qua cơ hội nghìn năm khuếch trương thế lực sao?”
“Pháp Hiếu Trực nói rất đúng!” Lưu Chương nghe xong Pháp Chính nói, hắn cao hứng gật đầu, cho dù hắn làm người nhu nhược, có thể có cơ hội lớn khuếch trương thế lực hắn cũng sẽ động tâm!
“Chúa công, những lời Pháp Chính nói chỉ là một loại khả năng, Hứa Thành binh lực mạnh, thiên hạ đều biết. Không lâu lúc trước, hắn tiến công Ung Châu, đánh trận với mấy người Lã Bố, Viên Thiệu, Tào Tháo, Lưu Bị đồng thời tập kích hai châu Tư Tịnh của hắn, ngoại trừ những người đó ra, còn có các tộc Tiên Ti phương bắc cũng khởi binh mấy chục vạn, thế nhưng, cuối cùng thì sao? Hai châu Ung Lương rơi hết vào tay hắn, mấy người Lã Bố đã thành tù binh của hắn; Viên Thiệu mất hết cơ nghiệp; Tào Tháo bị đánh bại ở Huỳnh Dương, thủ hạ tử thương vô số; Lưu Bị thống soái mười lăm vạn đại quân, lại bại trong tay Vương Việt có không đến hai vạn người; Các tộc Tiên Ti phương bắc toàn quân bị diệt! Chúa công, ngài cho rằng hiện nay Hứa Thành có thể có bao nhiêu binh lực? Hắn đã có thể phân ra đại quân tấn công Hán Trung, hắn sẽ không xuất binh lực lấy Tây Xuyên ta sao?” Hoàng Quyền ở bên phân tích kỹ càng.
“Cái này. . .” Lưu Chương lập tức biến sắc, hắn không phải không biết rõ những thứ này, chẳng qua là hắn nhất thời bị đám người Trương Tùng đầu độc, không suy nghĩ kỹ càng về phương diện này. Bây giờ nghe Hoàng Quyền nói tiếp, hắn lập tức toát mồ hôi lạnh!”Trương Tùng…, nghe Hoàng Chủ bạc ( Hoàng Quyền đảm nhiệm chức Chủ bạc Ích Châu ) nói, ta cũng cho rằng thời cơ lúc này thời cơ không tốt! Ngươi xem. . .”
“Chúa công!” Trương Tùng lập tức ôm quyền, nghiêm mặt nói: “Chúa công, Ích Châu ta có bốn mươi mốt châu quận, cơ nghiệp như thế, lại chỉ có thể khốn thủ một góc. Nếu cứ tiếp tục như này, người trong thiên hạ đều chế nhạo chúa công, nói chúa công chỉ có thể giữ nhà, lại không có trí lớn. Còn nữa, hiện nay chính là thời cơ khuếch trương tốt nhất, Hán Trung đại tổn binh lực, Trương Lỗ đã không còn là mối uy hiếp, đợi sau khi chúng ta chiếm giữ Hán Trung, có thể tiến về hướng đông, một đường ra khỏi Hán Trung, một đường xuôi xuống Trường Giang, một đường xuất kích theo đường bộ Hán Xuyên, thuỷ bộ cùng ra khỏi, tam lộ đại quân thẳng đến Kinh Châu. Đến lúc đó, chúa công có vùng đất hai châu, thiên hạ ghé mắt, ai còn dám nói chúa công vô năng?”
” Trương Tùng lớn mật, đây là ngươi muốn cho chúa công lâm vào tình cảnh bất nhân bất nghĩa!” Vương Lũy đột nhiên mắng to.
“Vương Lũy, ngươi không nên nói bậy nói bạ. Sao ta lại có thể hãm chúa công vào cảnh bất nhân bất nghĩa hả?” Trương Tùng cũng giận dữ, phản bác hỏi.
“Kinh Châu là địa phương nào? Đó là vùng đất của Lưu Biểu Lưu Cảnh Thăng, hắn chính là dòng dõi nhà Hán, cùng đồng tông với chúa công, ngươi lại đầu độc chúa công đi chiếm Kinh Châu của hắn, rốt cuộc ngươi có lòng gì? Đây không phải là khiến cho chúa công hành động bất nghĩa thì là cái gì?” Vương Lũy nổi giận đùng đùng nói: “Xuất đại quân, sanh linh đồ thán. Từ lúc mình lão chúa công ( cha của Lưu Chương, Lưu Yên ) giành được Ích Châu đến nay, đã không tham dự chinh chiến Trung Nguyên, dân chúng Ích Châu chịu ân huệ này, sinh hoạt yên ổn, không cam chịu nỗi khổ chiến loạn, suy nghĩ lúc này của ngươi lại để cho chúa công xuất binh Hán Trung, còn muốn tấn công Kinh Châu, vậy phải dùng bao nhiêu binh mã, có bao nhiêu tướng sĩ phải chết bởi dã tâm của ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Nếu chúa công thật sự nghe theo đề nghị của ngươi, chẳng phải sẽ lâm vào hoàn cảnh bất nhân sao?”
“Ngươi. . .” Trương Tùng nhất thời không thể tìm ra lời để phản bác, hắn chỉ có thể tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, hơn nữa dáng vẻ hắn vốn tương đối xấu xí, biểu hiện này càng gương mặt hắn thêm dữ tợn!
“Vương tòng sự ( Vương Lũy là quan tòng sự dưới trướng Lưu Chương), theo như ngươi nói, là ngươi muốn chúa công gánh chịu cái tên ‘ chỉ có thể giữ nhà, không có trí lớn’ rồi sao?” Mạnh Đạt ở một bên lại âm trầm nói.
“Ta. . . Ta đã nói như vậy khi nào, chúa công không xuất binh, dân chúng chỉ biết ca tụng chúa công nhân nghĩa yêu thích dân, sao có thể có cách nói này?” Vương Lũy cả giận nói.
“Hay quá! Đáng tiếc! Sách sử nói, hình như lại không lấy miệng dân chúng làm chuẩn” Mạnh Đạt cười nói.
“Ngươi. . .” Vương Lũy vừa muốn nói tiếp nhưng hắn bị Lưu Chương ngắt lời!
“Đã đủ rồi, Vương Lũy, ngươi lui sang một bên!” Lưu Chương không vui nói. “Giữ nhà” là cái gì? Mặc dù đám thủ hạ nói uyển chuyển, nhưng hắn cũng biết đó chỉ là “Con chó giữ nhà”. Đám dân chúng hèn mọn thì tính toán cái gì? Lại muốn Lưu Chương hắn đường đường là Châu Mục đại nhân có bốn mươi mốt châu quận mà phải gánh chịu cái tiếng “Con chó giữ nhà” cho bọn chúng, sao có thể như thế?
“Ý ta đã quyết, xuất binh. . .” Lưu Chương phất tay muốn làm ra quyết định.
“Chúa công, không thể .!” Hoàng Quyền đột nhiên quỳ rạp xuống đất, hắn vội vàng nói: “Một khi xuất binh, hậu quả khó liệu. Bất luận là lấy được Hán Trung, hay là lấy Kinh Châu, đều tuyệt không phải là chuyện dễ dàng như tình cảm! Hán Trung Trương Lỗ là địch cùng Tây Xuyên ta đã có rất nhiều năm, năng lực của hắn, chiến lực của quân Hán Trung, chúng ta đều rất rõ ràng, thế nhưng, bọn hắn lại bị đánh bại trong tay Lưu Bị, lại cũng bại trong tay Hứa Thành. Chúa công, ngài hãy nghĩ một chút xem quân Tây Xuyên ta có thể đối kháng cùng với hai người kia không?”
“Cái này. . .” chủ ý xuất binh của Lưu Chương lại bị đánh quay trở về, hắn do dự không dứt khoát!
“Chúa công, Hoàng Công Hành ( Hoàng Quyền, chữ Công Hành ) quá coi thường quân Tây Xuyên ta! Trước kia, quân ta giao chiến cùng quân Trương Lỗ, không thắng, chỉ là bởi vì muốn dùng hắn để ngăn cản chiến loạn Trung Nguyên không thể nhiễu loạn Tây Xuyên ta mà thôi, sao lại nói không thể thắng? Hừ! Quân đội của bốn mươi mốt châu quận, há lại không thể thắng nổi một quận Hán Trung nho nhỏ sao? Hoàng Công Hành ngươi cũng quá coi thường người” Trương Tùng còn nói thêm.
“Chúa công, nếu bàn về quân sự, vẫn nên do các vị tướng quân định đoạt. Tại sao chúa công không hỏi Ngô Ý tướng quân, Trương Nhiệm tướng quân, Lý Nghiêm tướng quân?” Lý Khôi xen vào nói.
“Đúng vậy!” Lưu Chương nghe vậy, hắn buông lỏng thần sắc, vậy là đúng! Đánh trận phải nên hỏi những tướng quân này mới đúng, hỏi đám quan văn thì có ích lợi gì? Uổng phí sức lực!
“Ngô Ý tướng quân, ngươi xem quân Tây Xuyên ta có thể tranh bá thiên hạ hay không?” Lưu Chương nhìn chính cậu của mình hỏi trước.
“Chúa công, ta Tây Xuyên ta, giao chiến lâu ngày cùng các tộc man di, tự nhiên là chiến lực bất phàm. Thế nhưng, nếu luận một cách khách quan cùng với các lộ binh mã Trung Nguyên khác, ty chức khó có thể nói rõ!” Ngô Ý tâm tư rõ ràng, trực tiếp đã đến một đẩy hai sáu năm! Địa vị của hắn rất vững chắc, đã là vọng tộc Ích Châu, lại là cậu của Lưu Chương, hà tất hắn phải đi nịnh nọt hai bên.
“Trương Nhiệm, theo ngươi thì sao?” Lưu Chương không có được đáp án từ chỗ Ngô Ý, hắn lại nhìn Trương Nhiệm, một người từ bình dân thăng lên tướng quân hỏi.
“Mạt tướng có lòng tin đối với quân sĩ Ích Châu ta nhưng mạt tướng vẫn nghĩ rằng, nếu như quân ta xuất chiến, tức thì khó có thể còn tiếp tục đứng ngoài cuộc chiến tranh thiên hạ. Nếu như chúng ta không thành công, sẽ hoàn toàn khiến Ích Châu cũng biến mất!” Trương Nhiệm thản nhiên nói.
“Cái này. . .” Không cần hỏi Lý Nghiêm nữa rồi, Lưu Chương nghe xong Trương Nhiệm nói, hắn cảm thấy cả người chán nản, hắn hoàn toàn không có suy nghĩ muốn khiến toàn bộ bản thân hắn và người nhà dính vào cuộc chiến tranh bá thiên hạ. Mà nhìn cảnh trầm tư của hắn, những văn thần, võ tướng dưới trướng hắn cũng cũng không dám lên tiếng quấy nhiễu hắn, trong lúc nhất thời, trong sảnh vô cùng yên tĩnh!
“Xoẹt! . . .” Một tiếng cười khẽ, từ bên ngoài phòng truyền vào trong! Trong hoàn cảnh yên tĩnh như này, tiếng cười này lại hoàn toàn đánh thức suy nghĩ sâu xa trong lòng Lưu Chương.
“Người nào huyên náo ở bên ngoài ? Mau tiến vào đây cho ta!” Lưu Chương phẫn nộ quát.