“Không tốt!” Đối với trường mâu của Thái Sử Từ, Lý Thông chỉ cảm thấy càng lúc càng nhanh, mới chỉ trong chốc lát, hắn đã cảm thấy mệt mỏi ứng phó, có vẻ như hắn sắp không ngăn được rồi!
“Phốc!” Lý Thông vừa phân tinh thần, trường mâu của Thái Sử Từ lập tức mở một lỗ hổng thật dài từ trên người của hắn.
“Rút lui!” Không để ý tới thương thế trên người, ánh mắt liếc qua toàn bộ chiến trường, Lý Thông lập tức nhìn thấy các thủ hạ mình rơi vào tình trạng tao ngộ bi thảm, chỉ một câu: không hề có lực hoàn thủ! Đối mặt với kỵ binh mà đích thân Chinh bắc tướng quân Bàng Bái tự tay đào luyện, đám kỵ binh Kinh Châu vừa xông lên đối mặt, lập tức hầu như lâm vào tai hoạ ngập đầu! Võ nghệ không bằng, kỹ thuật cưỡi ngựa không bằng, trang bị không bằng, phối hợp không bằng, tình cảnh mà bọn hắn gặp phải căn bản chính là giết chóc nghiêng về một bên!
“Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy?” Thái Sử Từ hét lớn một tiếng, phóng ngựa đuổi theo, đưa tay đâm một mâu, đâm thẳng về phía sau lưng Lý Thông!
“Đ…A…N…G…G!” Lý Thông kịp thời quay trở lại đỡ một thương, hắn quát to: “Rút lui! Ta cản phía sau!” Sau khi gào thét tiếp một tiếng nữa, Lý Thông trở lại tái chiến Thái Sử Từ, nhưng lần này, hắn không tiếp tục bị Thái Sử Từ bức khiến chỉ có thể phòng thủ, bởi vì hắn chỉ công mà không thủ, dù Thái Sử Từ có võ nghệ cao hơn hắn rất nhiều, cũng nhất thời bị bức phải luống cuống chân tay!
Mà theo tiếng la của Lý Thông, hai ngàn người còn thừa lại từ trong ba nghìn kỵ binh Kinh Châu phân ra năm trăm cùng với hắn ngăn cản kỵ binh của Thái Sử Từ, những người khác, bắt đầu lui lại theo con đường tiến quân lúc trước!
“Truy!” Nếu quân kỵ binh của Hứa Thành cùng dễ dàng bị ngăn cản, Bàng Bái cũng không thể dùng bọn hắn đánh nhau khiến các bộ tộc phương bắc kêu khổ thấu trời! Tuy rằng Thái Sử Từ bị quấn lấy, nhưng mệnh lệnh của hắn vang lên, trong tình trạng chiếm ưu thế binh lực, kỵ binh quân Hứa Thành lập tức phân ra hơn phân nửa, cưỡng ép đột phá chặn đường, tiếp tục truy kích các kỵ binh Kinh Châu đang rút lui! Bọn hắn luôn luôn dùng chiến thuật lượn lờ chung quanh quấy nhiễu, nhưng đối mặt với kỵ binh Kinh Châu , chiến thuật này có dùng được không?
“Mơ tưởng!” Lý Thông hô to một tiếng, hắn lại một lần nữa ra sức bức bách Thái Sử Từ lui lại, sau đó hắn dẫn theo năm trăm kỵ binh đã bị tử thương hơn phân nửa bỏ chạy.
“Hừ!” Thái Sử Từ ngừng chiến mã, lấy ra Trường Cung bằng gỗ chắc của mình!
“Xem tên!” Âm thanh cứng rắn vang lên, cung cứng bắn ra mũi tên dài cũng đã cách phía sau lưng Lý Thông không tới ba thước!
“Tư!” Nghe tiếng la, Lý Thông theo bản năng hơi né tránh một chút, thế nhưng hắn vẫn không thể tránh thoát một mũi tên này, mũi tên dài cắm phập vào lưng hắn sâu gần ba tấc!
“YAA.A.A..!” Khàn giọng kêu to một tiếng, Lý Thông đột ngột giơ tay, với tới mũi tên, sau đó mãnh liệt nhổ mũi tên ra! Máu tươi chảy dài!
“Ồ?” Thái Sử Từ thoáng kinh ngạc bởi hành động vừa rồi của Lý Thông, sau đó hắn một lần nữa giục ngựa truy đuổi!
Kỵ binh Kinh Châu bỏ chạy trước đó cũng không thể chạy quá xa, thiết kỵ quân Hứa Thành luôn luôn nổi tiếng về tốc độ. Tuy rằng lúc này bọn hắn vẫn chưa phải chạy thật nhanh trên một đoạn đường dài, nhưng ngựa của bọn hắn vẫn tốt hơn so với ngựa của kỵ binh Kinh Châu. Rất nhanh, kỵ binh Kinh Châu đã bị bọn hắn đuổi theo! Hai quân lại bắt đầu lẫn lộn vào nhau.
Sau đó thoát khỏi Thái Sử Từ, Lý Thông lại đuổi theo, hắn chỉ còn mang theo hai trăm kỵ binh mãnh liệt xông vào chiến trường, không ngừng tấn công kỵ binh quân Hứa Thành, nhất thời khiến cho kỵ binh quân Hứa Thành đang xông không khỏi phải tránh đi mũi nhọn!
Loại tình huống này, sau khi Thái Sử Từ rất nhanh chóng truy kích tới nơi, lại lập tức bị cải biến! Thái Sử Từ ngăn cản Lý Thông, mà bọn thủ hạ của hắn, lại bắt đầu đồ sát kỵ binh Kinh Châu !
“Các huynh đệ, bại tức thì chết, giết …!” Lý Thông liều mạng đánh lại Thái Sử Từ một mâu, quát lên.
“Liều mạng!” “Giết …!” “Giết!” . . . Tánh mạng sắp dạo chơi địa phủ, kỵ binh Kinh Châu còn thừa lại không nhiều lắm lập tức bị khơi dậy tính phản kháng, quân Hứa Thành lại bị dồn ép.
“Không tốt!” Thái Sử Từ thầm kêu một tiếng, hắn nói to: “Chó cùng rứt giậu! Dồn ép quá sát rồi!”
“Tư châu binh, lui về phía sau ba mươi trượng!” Sau khi kịp phản ứng, Thái Sử Từ quyết định thật nhanh, có thể khiến cho quân địch toàn quân bị diệt hay không là một chuyện, quân binh mình tổn thất quá lớn như vậy thì được không bù đắp đủ mất! Tính mạng Kinh Châu binh sao có thể so với người nhà mình?
Nghe quân lệnh của Thái Sử Từ, kỵ binh quân Hứa Thành lập tức lui về phía sau, tránh tiếp xúc cùng Kinh Châu binh! Mà kỵ binh Kinh Châu thì sao? Tự nhiên chúng ước gì được như thế, nào có chuyện chúng sẽ đuổi theo? Mặc kệ Lý Thông quát to hạ lệnh như thế nào, bọn chúng không muốn lại tiếp tục chiến thêm với kẻ thù hùnh mạnh này, hành động này của quân kỵ binh Kinh Châu khiến cho Lý Thông tức giận kêu mắng ầm ĩ, hắn lại bị Thái Sử Từ đâm trúng một mâu. Nếu không phải Thái Sử Từ có ý muốn bắt sống hắn, hắn có khả năng đã mất mạng!
Kỳ thật, lần này Thái Sử Từ cho quân kỵ binh của mình lui về phía sau, mặc dù chỉ là một khoảng cách rất nhỏ nhưng lại cho Kinh Châu binh hy vọng sống sot. Khi còn hy vọng, ai sẽ còn tiếp tục dốc sức liều mạng? Huyết khí dũng cảm, chỉ là nhất thời. Sau khi qua đi muốn khơi dậy một lần nữa, nào có chuyện dễ dàng như vậy? Một khi Thái Sử Từ một lần nữa cho kỵ binh quân Hứa Thành xông lại, bọn họ chỉ còn một con đường chết! Tiểu binh không hiểu, nhưng Lý Thông hiểu, nếu không hắn cũng sẽ không tức đến mức độ như vậy!
Chỉ chốc lát sau, Lý Thông lại bị Thái Sử Từ đánh cho hộc ra một búng máu, thân thể trở nên lung la lung lay!
“Ngươi không đi được!” Thái Sử Từ thu mâu lui về phía sau, tiếp đó hắn lại nói với Lý Thông: “Ngươi là một hán tử! Đầu hàng đi!”
“Hừ!” Sau khi dùng sức gạt hai gã kỵ binh Kinh Châu muốn đi tới đỡ lấy hắn, Lý Thông lau vết máu trên miệng, nói: “Để cho Lý Thông ta đầu hàng, ngươi nghĩ hay quá nhỉ!”
“Cuộc đời ta chỉ bội phục nhất hán tử như ngươi vậy, hừ! Người có thể liều mạng giao chiến giống như ngươi không nhiều lắm!” Thái Sử Từ lại tán dương một tiếng, nói: “Lưu Biểu chỉ là con chó giữ nhà, chỉ là một Kinh Châu, sớm muộn gì cũng bị chủ ta cất vào trong tay, ngươi đi theo hắn có thể có tiền đồ sao? Chẳng lẽ về sau ngươi chịu bị bắt làm tù binh sao?”
“Ta hôm nay thất bại, có nghĩa thời vận của ta đã hết! Ngươi muốn ta hàng, ngươi cũng đừng có suy nghĩ đó, đến đây đi! Lý mỗ còn múa, sử dụng được trường thương trong tay, còn có năng lực đánh một trận!” Mấy từ cuối cùng này, Lý Thông có vẻ như đã dùng hết khí lực toàn thân, tác động thương thế, khóe miệng hắn lại chảy ra một dòng máu!
“Ngươi thật sự muốn chết?” Thái Sử Từ nheo mắt, dùng ngón tay chỉ vào kỵ binh Kinh Châu còn sót lại không đủ ngàn người sau lưng của Lý Thông, nói; “Ngươi nên biết rằng, ngươi vừa chết, bọn hắn cũng chỉ có một con đường chết!”
“Hèn hạ!” Lý Thông giận dữ, nhưng hắn cũng chỉ có thể cắn răng nói ra hai chữ này, không phải chỉ bởi vì Thái Sử Từ dùng tánh mạng các binh sĩ uy hiếp hắn, hơn nữa, hắn cũng phát giác quỷ kế của Thái Sử Từ. Vừa rồi hắn ra sức liều chết, tinh lực tập trung, tuy rằng bị thương nghiêm trọng, nhưng sức chiến đấu đang không yếu hơn bao nhiêu so với dưới tình huống bình thường, mà sau khi Thái Sử Từ lui về phía sau, khí lực cả người hắn lại đột nhiên chảy tràn không thấy bóng dáng. Hắn chỉ cảm thấy trường thương trong tay càng ngày càng nặng, muốn cầm mà không cầm nổi! Thời điểm này muốn bắt giữ hắn, quả thực sẽ không cần tốn nhiều sức, hành vi này của Thái Sử Từ, ngoại trừ hai chữ”Hèn hạ”, còn có từ nào khác để hình dung sao?
Kỳ thật, Thái Sử Từ không suy nghĩ sâu xa như vậy, tất cả chẳng qua là trùng hợp mà thôi! Chẳng qua Lý Thông bị thương nặng mà nghĩ lung tung, chính mình dọa chính mình mà thôi!
“Ngươi đến cùng hàng không hàng?” Thái Sử Từ chậm rãi giơ trường mâu trong tay lên. Nhìn thấy động tác này của hắn, kỵ binh quân Hứa Thành phía sau hắn đột nhiên bỏ chiến đao xuống, rút ra cung nỏ!
“. . . A…!” “A…! . . .” Kinh Châu binh lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn! Nếu không sợ Thái Sử Từ hiểu lầm, chỉ sợ bọn hắn đã lập tức quay đầu ngựa lại chạy trốn!
“Hàng? Hay là không hàng?” Thái Sử Từ rống to! Trường mâu run run, muốn hạ xuống!
“Tướng quân, chúng ta hàng!” “Hắn không hàng, chúng ta hàng…!” . . . Kỵ binh Kinh Châu nhao nhao xuống ngựa xin hàng, chỉ cầu mạng sống! Sau cơn hỗn loạn thoáng qua, chỉ có rải rác mấy người còn ngồi ở trên ngựa, nhưng sắc mặt bọn hắn cũng trắng xám!
“Người nhu nhược!” Lý Thông phẫn hận mắng hạ kỵ binh thủ hạ của mình, sau đó, hắn lại quay người nhìn Thái Sử Từ la lên: “Muốn giết cứ giết! Ngươi mơ tưởng để cho ta đầu hàng!” Giọng nói thê lương, người người đều nghe thấy nỗi tuyệt vọng trong đó!
“Tốt ——!” Thái Sử Từ đột nhiên la lên: “Ngươi gọi Lý Thông hả? Ta nhớ kỹ ngươi rồi, chờ ta đánh hạ Uyển Thành xong, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có còn khả năng mạnh miệng hay không! Thu nỏ!”
“Bá!” Âm thanh chỉnh tề khiến cho quân Kinh Châu tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu run lên!
“Đáng tiếc ..! Kinh Châu chín quận, vậy mà chỉ có mấy tên nam nhi, đáng tiếc! Đáng tiếc…! —— chúng ta đi!” Thái Sử Từ thở dài một tiếng, kéo dây cương, chiến mã lập tức dựng lên, ngửa mặt lên trời hí dài, Thái Sử Từ nói; “Đợi ta đánh hạ Uyển Thành, ta lại tới tìm ngươi! Ha ha ha ————!”
Cũng không lâu lắm, quân Hứa Thành đã biến mất ở trong tầm mắt của Lý Thông với kỵ binh Kinh Châu còn lại, chỉ để lại một đám người ngỡ ngàng, ngẩn ngơ!
“Bịch!” Tâm tình thay đổi quá nhiều lần, cũng quá mức kịch liệt, hơn nữa thương thế trên người rất nặng, Lý Thông, sau khi Thái Sử Từ đi rồi, cũng nhịn không được nữa, hắn lập tức ngã xuống ngựa!
“Tướng quân!” “Tướng quân ——” “Tướng quân ngài tỉnh!” . . .
Trong quân doanh tạm thời quân Hứa Thành, đại trướng chủ tướng Liêu Giang.
“Ngươi cứ như vậy, ngay cả mông cũng không phủi đã bỏ đi sao?” Liêu Giang nghe xong Thái Sử Từ tự thuật, thật lâu sau hắn mới thốt ra một câu nói như vậy từ trong kẽ răng!
“Mạt tướng tự chủ trương, thả tướng địch, mời tướng quân chấp hành quân pháp!” Thái Sử Từ ôm quyền quỳ xuống, nói với Liêu Giang.
“Liêu tướng quân, mời tướng quân hãy vì Tử Nghĩa tướng quân đánh lui kỵ binh quân địch, cũng sát thương đại bộ phận quân địch mà bỏ qua cho hắn lúc này!” Ngụy Duyên cũng coi như tức giận với Thái Sử Từ, mặc dù hắn vẫn có một “Tảng đá” canh cánh trong lòng, thế nhưng hắn tranh thủ thời gian xin tha cho Thái Sử Từ.
“Tha hắn?” Liêu Giang hỏi Ngụy Duyên: “Văn Trường tướng quân, từ khi chúa công đặt ra quân pháp, có lúc nào bỏ qua cho người không? Ngươi lấy một ví dụ cho ta!”
“Cái này. . .” Ngụy Duyên nghẹn lời. Từ khi hắn tiến vào quân Hứa Thành, hắn đã được nghe nói qua không ít lần các Đại tướng Dương Nhị, Bàng Bái phạm vào quân lệnh bị phạt dật ẩn, nhưng hắn cũng không từng nghe nói vượt qua quân pháp quân Hứa Thành để cho tình cảm vượt qua. Bình thường Điển quân hiệu úy trong quân, cho dù là chủ tướng nhìn thấy cũng đều cười cười, đối đãi khách khí, mong muốn đối phương có thể ở thời khắc mấu chốt mở một mắt nhắm một mắt, có lẽ khi chấp hành quân pháp chừa chút tình cảm. Tuy rằng loại chuyện này còn chưa từng xảy ra! Nghĩ tới đây, Ngụy Duyên âm thầm oán trách Thái Sử Từ, ngươi nói cái gì mà lại nói thật như vậy? Chỉ cần nói là Lý Thông và binh lính đã chạy thoát chẳng phải là được sao? Có cần phải nghiêm túc như này sao? Thế nhưng hắn rất nhanh lật nhào ý nghĩ của mình. Lúc ấy vẫn còn có mấy ngàn kỵ binh ở đó, tất cả đều tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, muốn dấu diếm cũng không lừa được, dấu diếm chỉ mà vẫn biết được thì càng thêm không xong!
“Ai! Thật sự là đau đầu” Liêu Giang cúi đầu la lên. Mặc dù bề ngoài hắn vừa nói câu đó, nhưng hắn nào dám thực sự vận dụng quân pháp đối với Thái Sử Từ, hơn nữa, triển khai quân pháp, Thái Sử Từ còn muốn đánh trận chiến nữa hay không? Như vậy một lao động có thể ra sức lại được cho ở một bên nhàn rỗi, đất trời không dung! Nhưng khi hắn vừa tới, Lệ Phương đã từng dạy hắn rằng trong quân Hứa Thành chưa từng có chuyện “Lập công chuộc tội”, công là công, vượt qua là vượt qua, tuyệt sẽ không cùng xuất hiện một chỗ. Nói cách khác không thể dùng công để chống đỡ việc vượt qua quân pháp. Vượt qua quân pháp cũng không xóa được công, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà quân kỷ của quân Hứa Thành nghiêm ngặt, không ai dám phạm vào! Không còn cách nào khác, cho dù ngươi có công lao lớn, trộm một cây châm cũng đều bị phạt!
“Liêu tướng quân, lúc này đại chiến đến gần mà xử phạt Đại tướng, tác chiến bất lợi…!” Lời nói cũ, Liêu Giang âm thầm nói, nếu đạo lý này có tác dụng, hắn sẽ không sớm đi thu mua lòng người? Càng là thời điểm xuất chiến, quân kỷ nên chấp hành càng nghiêm khắc, đây cũng là lời Lệ Phương đã nói, mà quân pháp quan chính là các Điển quân hiệu úy trong quân sẽ làm việc đó! Không quan tâm ngươi là ai, trong đánh trận gây sự phạm sai lầm, tội thêm một bậc!
“Liêu tướng quân, chỉ sợ hiện tại Điển quân hiệu úy đã nghe tin tức, nếu như hắn đến, muốn nói gì nữa cũng không còn kịp rồi!” Ngụy Duyên còn nói thêm, nhưng hắn nói như vậy chẳng qua là tự mình an ủi mà thôi. Điển quân hiệu úy, trừ phi dưới tình huống khó lường, mới có thể tham gia tác chiến, khi đó, chủ tướng mới có thực quyền ra lệnh cho bọn họ! Mà bình thường, bọn họ đều độc lập! Cho dù bọn họ có thời gian sử lý, Điển quân hiệu úy vừa đến, tất cả mọi việc không còn quan trọng nữa!
“Tử Nghĩa tướng quân!” Liêu Giang đột nhiên đến gần Thái Sử Từ, hắn cúi người, nhẹ giọng nhìn hỏi hắn: “Ngươi muốn lập công, sau đó lại bị phạt gấp bội, hay là muốn chịu phạt trước, nếu như vậy thì lần này sẽ mất đi cơ hội lập công?”
“Mạt tướng nguyện bị phạt gấp bội, chỉ cầu có thể theo quân xuất chiến!” đôi mắt Thái Sử Từ sáng ngời, hắn lập tức đáp.
“Như vậy chúng ta dễ làm rồi!” Liêu Giang đứng thẳng người, lớn tiếng nói: “Ngụy Duyên tướng quân, ngươi xem Thái Sử Từ tướng quân của chúng ta khổ chiến mấy mười hiệp cùng tướng địch, không cẩn thận bị chút tổn thương‘ bên trong ’, ngươi hãy nhanh đi mời quân y đến nhìn một chút, để tránh để lại di chứng mới tốt!”
“À?” Ngụy Duyên kêu một tiếng, đột nhiên hắn kịp có phản ứng, hắn vội vàng lớn tiếng đáp: “Dạ! Đúng vậy, đúng vậy! Mạt tướng sẽ lập tức đi gọi quân y, Tử Nghĩa tướng quân, trước tiên tướng quân cứ nghỉ ngơi một chút, ta đi một chút sẽ trở lại!” Nói xong, Ngụy Duyên cười cười với hai người.
“Tuy Ngụy Duyên tướng quân phải đi mời quân y lừa gạt, tuy rằng chỉ có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng đợi đến lúc Điển quân hiệu úy phát hiện, chúng ta chỉ sợ đã đang uống rượu ở trong Uyển Thành, ngươi cũng không cần sợ không lập được công lao!” Liêu Giang cười nói với Thái Sử Từ: “Còn ngươi, hiện tại an vị ở một bên, giả dạng làm như cũng không có chuyện gì, bản thân cũng không biết giả bộ bị thương nặng, chỉ cần hơi chút giả bộ khó chịu, thì sẽ phải đi tới quân y, Ngụy Tướng quân, ngươi nói cho quân y là thương thế kia không thể nói quá nặng, nhưng cũng không thể quá nhẹ. Tóm lại, có thể làm cho Tử Nghĩa tướng quân tham gia được cuộc chiến Uyển Thành, có thể hành quân được, lại không thể chịu được hình phạt, hiểu chưa?”
“Đã hiểu rõ, mạt tướng đi gọi quân y!” Ngụy Duyên quay người đi ra ngoài đại trướng!
“Mạt tướng đa tạ Liêu tướng quân tha thứ!” Thái Sử Từ nói cám ơn với Liêu Giang.
“Ai! Cám ơn cái gì? Ta còn muốn ngươi giúp ta tấn công Uyển Thành! Hơn nữa, ngươi sớm muộn gì cũng phải chịu phạt, chẳng qua là muộn hơn một thời gian ngắn mà thôi, đến lúc đó ngươi không trách ta là được rồi!” ngoài miệng Liêu Giang nói như vậy, trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ: đến lúc đó, sự việc bị bại lộ, người đi tìm quân y chính là Ngụy Duyên, trốn tránh quân pháp chính là Thái Sử Từ ngươi, cũng không có chuyện liên quan đến ta, ta coi như không biết rõ tình hình. Ha ha, sao ta lại hư hỏng tới mức này rồi hả? A Di Đà Phật, chỉ mong chúa công cũng đừng chú ý chuyện này, nếu không cũng sẽ không thể dấu diếm được, ta càng gánh tội thêm một bậc!
Mặc kệ cho có chủ ý xấu gì đi nữa, việc Liêu Giang tha thứ cho thuộc hạ, Thái Sử Từ với Ngụy Duyên đều có ấn tượng tốt đối với hắn, ba người càng lộ ra vẻ chân thành đoàn kết!