“Biểu hiện của nó vào lúc trăng tròn.”
Một tay cầm trang giấy, một tay cầm ‘Chìa khóa vạn năng’, Klein dựa vào lưng ghế, tự giễu cười nói:
“Lại sắp tìm đường chết rồi…”
“Có điều, lần này chắc là không có nguy hiểm gì quá lớn. Ngài ‘Cửa’ đã rời xa thế giới hiện thực, lạc lối sâu trong bóng tối. Với cả mình còn có màn sương xám ngăn cách.”
Với tình huống này, mức độ nguy hiểm của xem bói không khác gì mấy khi xem bói trực tiếp, Klein kinh nghiệm phong phú khép hờ hai mắt, con ngươi trở nên đậm màu, không ngừng đọc:
“Biểu hiện của nó vào lúc trăng tròn.”
… …
Đọc xong 7 lần, Klein rơi vào cảnh trong mơ.
Trong trời đất hư ảo, rời rạc, xám xịt, hắn lần nữa nhìn thấy căn phòng dưới tầng hầm mà vị con cháu gia tộc Abraham tử vong.
Máu thịt chỗ này đã sớm khô, chiếc đồng hồ quả quýt bạc khảm kim cương và chiếc ‘Chìa khóa vạn năng’ với hình dạng và cấu tạo cổ xưa còn chưa bị đánh cắp, vẫn nằm nguyên trên mặt đất.
Đột nhiên, một giọng nói hư ảo trống rỗng bén nhọn quanh quẩn bên tai Klein.
Như có một cây kim nhỏ cắm vào đầu của hắn, từng chút kéo ra, lại từng chút đâm vào như thể muốn lột bỏ hoàn chỉnh nguyên cả tấm da đầu!
Cơn đau đớn cực hạn này khiến Klein thoáng cái tỉnh táo, ngồi bật người dậy.
Hắn trông thấy từng tĩnh mạch xanh gồ lên trên mu bàn tay mình, sau đó nhanh chóng bình phục lại.
“Ưm, nhẹ nhõm hơn so với lúc nhìn lén Mặt Trời Vĩnh Hằng, nghe trộm tiếng gào thét của Chúa Sáng Thế Chân Thật…” Klein đổi đè thành gõ, thản nhiên nghĩ.
Tất nhiên nếu là ở bên ngoài, hắn tin phản ứng của mình tuyệt đối không chỉ có vậy.
“Nếu tiểu thư ‘Nhà Ảo Thuật’ trước giờ đều phải nghe thấy tiếng cầu cứu thế này, cô nàng đã sớm mất khống chế rồi… Xem ra bởi vì ‘Chìa khóa vạn năng’ có quan hệ với nguồn gốc sinh ra lời nguyền, nên đã khiến giọng nói đó trở nên rõ ràng hơn. Cũng không đúng, cha xứ Otlowski hẳn là cầm ‘Chìa khóa vạn năng’ trải qua đêm trăng máu, nhưng ông ta rõ ràng không hề bị ảnh hưởng gì…”
“Có lẽ, lúc đó ông ta để ‘Chìa khóa vạn năng’ trong phòng ngủ, mà bản thân thì ở bên ngoài sảnh nhà thờ sám hối. Ừm, chỉ có tiếp xúc với ‘Chìa khóa vạn năng’ thì mới nghe thấy ‘Tiếng kêu cứu’ vào đêm trăng tròn sao?”
“Phù, trước khi trở thành danh sách cao, mình cũng không dám nghe nó trong thế giới hiện thực… Vừa rồi hình như là từ ‘Cầu xin giúp đỡ’ trong tiếng Hermes cổ…” Klein nghiêm túc nhớ lại mấy lần, xác nhận khả năng nghe của mình.
Với điều này, hắn chỉ có thể giật giật khóe miệng, không biết nên khóc hay nên cười:
“Đây chính là tiếng kêu cứu mạng đoạt mạng đúng nghĩa luôn!”
“Tiếc quá, nếu có thể để đám người học phái Hoa Hồng nghe được tiếng cầu cứu của ngài ‘Cửa’ vào đêm trăng tròn, đám người có tính cách vốn đã trở nên cay nghiệt trở nên vặn vẹo đó chắn hẳn sẽ bạo thể một tên.”
Sau khi cẩn thận suy nghĩ xem có biện pháp nào gián tiếp đạt được mục đích này hay không, Klein trở về thế giới hiện thực, dựa theo kế hoạch đã định, hưởng dụng bữa tối, sau đó thay quần áo ra ngoài.
Hắn đổi xe hai lần, đến bên ngoài quán rượu Người Dũng Cảm, chỉ vào dạo một vòng, chẳng gọi rượu gì cả thì đã rời đi.
Trong lúc đó hắn còn phát hiện Kaspars lại trở về rồi.
Đi qua một con đường, Klein bước lên một chiếc xe ngựa thuê đặc biệt, bảo đối phương lái tới quận Jowood.
Ngựa vừa mới cất bước thì trước mặt hắn phác họa ra một bóng dáng hư ảo, chính là tiểu thư Sharon mặc váy dài hoàng gia màu đen.
“Anh chuẩn bị xong rồi chứ?” Sharon hỏi với giọng lành lạnh.
Chiếc mũ mềm xinh xắn màu đen trên đầu cô nàng vẫn luôn ép chặt mái tóc vàng nhạt, lại phối thêm gương mặt tái nhợt, ngũ quan tinh xảo, tạo nên cảm giác đẹp đẽ như một con rối. bachngocsach.com
Klein thản nhiên trả lời:
“Vẫn chưa. Tôi còn đang chờ một vật phẩm.”
Con ngươi màu xanh thẳm của Sharon không chút gợn sóng, nói
“Tôi có chuẩn bị vật phẩm thần kỳ.”
Cho nên mới nhận nhiệm vụ làm vệ sĩ ba ngày 1000 bảng? Hồi đó nhìn trúng vật phẩm, nhưng không đủ tiền? Klein chợt hiểu ra, mỉm cười nói:
“Đừng gấp, chúng ta chuẩn bị càng đầy đủ, sẽ càng nắm chắc thắng lợi hơn.”
Với lại vật phẩm thần kỳ thuộc lĩnh vực Mặt Trời bình thường mình cũng có thể sử dụng được, vừa vặn bù đắp cho nhược điểm của mình… Klein thầm bổ sung một câu trong lòng.
Thấy Sharon không lên tiếng nữa, hắn chủ động nói:
“Tôi hôm nay đến đây, là muốn nhờ hai người phối hợp làm một thí nghiệm.”
“Gì?” Sharon hỏi một cách ngắn gọn.
Klein dùng vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc đáng tin cậy nói:
“Theo như lời miêu tả của Marik, tôi cho rằng biểu hiện nguyền rủa của hai người sẽ khác nhau. Vào đêm trăng tròn, anh ta là vì phải kiềm nén dục vọng khát máu và giết chóc điên cuồng, mới sẽ đau đớn đến mất đi khả năng chiến đấu. Mà cô thì vì không hút lấy linh hồn của con người, nên sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, có phải vậy không?”
Sharon yên lặng lắng nghe, nhẹ nhàng gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Vấn đề của cô, tôi tạm thời không có cách nào. Nhưng về phía Marik, tôi cho rằng vẫn có khả năng tạm thời áp chế được. Ví dụ như, dùng một loại thuốc nào đó khiến anh rơi vào trạng thái cảm xúc phẳng lặng. Nếu như vậy, trong thời gian ngắn anh ta sẽ không đau đớn, có thể toàn lực chiến đấu.” Klein đưa ra ý tưởng của mình.
Sharon lắc đầu nói:
“Không được. Mấy loại thuốc này đã không còn tác dụng với anh ấy.”
Đã? Nói cách khác, là từng có tác dụng? Klein suy tư, sau đó truy hỏi:
“Vì sao?”
“Trước kia anh ấy tiêm quá nhiều. Đổi một chủng loại khác, cũng chỉ có hiệu quả trong ba bốn lần đầu. Bọn tôi đã không tìm được chủng loại nào mới nữa…” Sharon nói tới đó, đột nhiên trầm mặc, như thể nhớ ra điều gì đó.
Nghe được lời của cô nàng, Klein lập tức mỉm cười:
“Tôi có một loại thuốc an thần chủng loại khác, đến từ vị ‘Thầy Thuốc’ kia.”
Thấy Sharon không nói loại thuốc an thần này không có hiệu quả, hắn đan hai tay lại với nhau, nói tiếp:
“Tôi đưa trước cho cô một ống, bảo Marik vào đêm trăng tròn dùng thử xem sao, đêm mai chính là trăng tròn.
“Nếu có hiệu quả, trước lúc chiến đấu hãy để anh ta uống một lần hai ống, thậm chí là ba ống.”
Về phần sau này có sinh ra tính kháng thuốc hay không, đó chẳng phải là vấn đề cần lo lắng vào lúc này… Klein bình tĩnh thầm nghĩ.