Klein đoán với vẻ đầy hứng thú:
“Nhiều thì có thể mấy trăm bảng, ít thì không dưới 10 bảng đâu.”
Mà tôi là người được phần nhiều đó… Nếu như Isinger Stanton thật sự uy tín như những lời ông ta đã nói… Klein thản nhiên thầm bổ sung thêm một câu.
Lúc này đây Isengard tóc mai hoa râm, khuôn mặt gầy gò đến mức đường nét rõ ràng mặc áo sơ mi trắng và áo ghi lê nâu, cầm tẩu thuốc mang tính biểu tượng, tiến vào căn phòng sinh hoạt chung có chiếc lò sưởi âm tường đang cháy hừng hực. Ông ta ngồi trên chiếc ghế bành của mình, mỉm cười nói:
“Thưa các quý cô và các quý ông.”
“Tôi vừa trở về từ cục cảnh sát Blacklund. Họ ghi nhận sự đóng góp của chúng ta, cho rằng chúng ta đã có sự giúp đỡ cực kỳ quan trọng để hỗ trợ phá được vụ án này.”
“Tuy chúng ta không tham gia vào cuộc truy bắt sau đó, nhưng chúng ta vẫn có thể nhận được một nửa số tiền thưởng.”
“Điều đó có nghĩa là, chúng ta sẽ chia nhau 1.000 bảng tiền mặt!”
“Ở Backlund này, đây là một khoản tiền thưởng khá nhiều. Đã bằng khoản tiền của một thám tử không ăn không uống ngủ ở đầu đường 4 5 năm mới tích góp được.”
Bầu không khí trong phòng sinh hoạt chung lập tức thể nên thoải mái hơn, mọi người đều đầy chờ mong với khoản tiền thưởng của mình.
Ngay cả Klein cũng không ngoại lệ, hắn đang đoán xem Isengard sẽ chia cho mình bao nhiêu.
Ít nhất phải trên trăm bảng chứ nhỉ? Hắn lặng lẽ thì thầm một câu.
Isengard hút một hơi thuốc, hơi nheo mắt, nói với vẻ rất hài lòng:
“Cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi. Tôi sẽ phân chia ngay bây giờ đây.”
“Đóng góp lớn nhất lần này là thám tử Sherlock Moriarty. Anh ấy đã cung cấp cho chúng ta vài ý tưởng và suy nghĩ khiến chúng ta tìm được manh mối, đi lên đúng đường. Anh ấy là một chuyên gia suy luận như danh hiệu của mình!”
“Điều này, cô Kaslana có thể làm chứng. Chỗ này của tôi còn giữ lại mấy bức thư do thám tử Moriarty viết, người nào có nghi ngờ chất vấn gì thì có thể lấy đọc xem sao.”
Rất công bằng đó… Thế mà không tự nhận bản thân ông ta là người có cống hiến nhiều nhất… Klein phải thay đổi cách nhìn hoàn toàn với vị đại thám tử Isengard Standon này.
Chẳng trách ông ta rất có quyền uy trong giới thám tử!
Thấy không ai dị nghị gì, Isengard khẽ gật đầu nói:
“Tôi tuyên bố tiền thưởng của thám tử Sherlock Moriarty là 300 bảng!”
Thoáng cái các thám tử trong phòng sinh hoạt chung đều châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Họ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Klein, dường như cuối cùng đã tán đồng vị thám tử ưu tú được ông Stanton khen ngợi là chuyên gia suy luận này.
Ông ta đúng là một người hào phóng, một người công bằng… Klein há há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra mấy câu khiêm tốn.
Vị trí thứ hai cho phần tiền thưởng chính là Isengard và Kaslana, mỗi người lấy 160 bảng. Các thám tử khác dựa vào sự đóng góp của mình để chia 380 bảng còn lại, trong đó thấp nhất cũng là 15 bảng. Nó tương đương với khoản thu nhập 3 4 tuần của bọn họ, đây là chỗ tốt của tiền thưởng cao trong mấy vụ án lớn.
Stuart nhận được 40 bảng nên rất hài lòng, bởi vì anh ta cảm thấy mình chỉ đi theo dõi có hai ngày, mà đối tượng theo dõi còn không phải là kẻ tình nghi bị bắt sau này.
Tất nhiên, trong 40 bảng của anh ta còn phải trả một phần cho người liên lạc và các trợ thủ đã tham gia trong vụ này, toàn bộ bọn họ đều cần phải bồi dưỡng cả. bachngocsach.com
Chia xong tiền thưởng, Stuart chợt nhớ tới một việc, vừa móc ra một tờ giấy từ trong túi quần vừa nói với Klein:
“Sherlock, gần đây tôi nhận một nhiệm vụ tìm người được trả thù lao rất cao, anh dùng tài nguyên của mình cho tôi vài lời khuyên nha. Nếu có thể tìm được, tôi sẽ không quên phần của anh đâu.”
“Được, không vấn đề gì.” Klein trả lời với vẻ không để ý lắm.
Stuart đưa mảnh giấy trong tay qua, nói:
“Chính là người này, mất tích gần hai tuần rồi.”
“Vì bản thân gã có liên quan đến tội mất kiểm soát bản thân hoặc là tội gì đó khác, người ủy thác không hy vọng chúng ta tìm cảnh sát giúp đỡ.”
Klein khẽ gật đầu, mở tờ giấy ra, thấy một bức ảnh đen trắng được photo lại:
Đó là một người đàn ông với mái tóc chải ngược hết ra đằng sau, trong vẻ đứng đắn còn kèm theo chút phóng khoáng.
Anh ta khoảng chừng 27 28 tuổi, tướng mạo thuộc loại hình anh tuấn nho nhã, nhưng giữa hai chân mày có sự kiêu ngạo không thể che giấu được, sống mũi cao thẳng, môi khá mỏng.
“À đúng rồi, anh ta tên là…” Stuart cố nhớ lại, nói: “Emlyn White.”
Emlyn White… Klein chợt quay đầu nhìn về phía Stuart:
“Hả?”
Đây không phải là tên của gã ma cà rồng bị cha xứ Otlowski giam giữ dưới tầng hầm sao?
… …
Trong dinh thự của Công tước Negan, Audrey được mời đến tham dự tiệc trà chiều đang thấy buồn chán khi nghe mẹ mình và phu nhân Công tước Tara đang tán gẫu về chuyện giữa các quý tộc.
Ánh mắt cô lướt qua giá bánh ba tầng đẹp đẽ, lướt qua mấy món như bánh kem, bánh muffin v.v. Cô cảm thấy mình gần đây có hơi phóng túng cho dục vọng ăn uống của mình, thế nên cô chỉ nhẹ nhàng nâng tách lên nhấp một ngụm hồng trà.
Một lúc sau, cô tỏ ý xin lỗi đứng dậy, cùng với hầu gái đi vào phòng rửa tay.
Mới vừa từ bên trong bước ra, cô bèn trông thấy một người phụ nữ trung niên dáng vẻ cao gầy, lông mày dài nhỏ, ăn diện đoan trang.
Đây là em gái phu nhân Công tước Tara, vợ của một Tử tước cha truyền con nối, phu nhân Norma.
Chào hỏi nhau xong, Norma nhìn Audrey cười khẽ nói:
“Nghe nói thiếu nữ xinh đẹp của chúng ta rất hứng thú với thần bí học đúng không?”
Nhắc đến thần bí học, chẳng lẽ là người của hội Tâm Lý Luyện Kim cử tới thăm dò mình? Audrey lập tức chuyển sang trạng thái ‘Người Đọc Tâm’, ngượng ngùng cúi đầu trả lời:
“Vâng ạ.”