Y mặc kệ Liễu Nhãn tóm lấy vạt áo trước ngực mình, cứ như thứ kẻ địch nắm trong tay không phải vị trí hiểm yếu trước ngực mình, cũng giống như Liễu Nhãn không hề để tâm đến đao kiếm đang kề lên cổ: “Cái gì mà vung đao chém nát người người cơ…”
Năm ngón tay Liễu Nhãn siết chặt, vạt áo trước ngực Đường Lệ Từ bị hắn cào rách. Hắn chậm rãi buông năm ngón tay ra, rồi đột ngột đanh giọng hỏi: “Cái gì mà chém nát người? Cái gì mà cho dòi bọ gặm nhấm? Ngươi đang nói… ai cơ?”
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng đáp: “Phương Chu. Ta tìm được mộ hắn ở Bồ Đề Cốc, hắn bị người ta dùng đao băm thây, nhét vào cỗ quan tài thủng một lỗ lớn, cả người toàn là…”
Đường Lệ Từ còn chưa nói xong thì Liễu Nhãn đã siết chặt bàn tay phải đang đặt lên ngực y: “Ngươi nói láo! Rõ ràng ta đã chôn cất hắn cùng với quan tài băng, khi ta chôn hắn vẫn còn rất ổn, ngoài mất tim ra thì mọi thứ vẫn y như lúc còn sống! Ai dùng đao chém hắn? Sao lại thế được? Kẻ nào muốn băm thây hắn? Ta đã chôn hắn cẩn thận, ta tuyệt đối không làm gì có lỗi với hắn….”
Đường Lệ Từ hạ giọng: “Nhưng mà… không thấy quan tài băng đâu, hắn bị người ta chém làm tám mảnh, để dòi bọ gặm nhấm.”
Liễu Nhãn nổi giận: “Ngươi nói láo ngươi nói láo ngươi nói láo! Không thể thế được! Ngươi lừa ta! Ngươi lại lừa ta! Từ nhỏ ngươi đã thích lừa người khác, đến giờ lại lừa ta!”
Đôi mắt đẹp đẽ vô song của Đường Lệ Từ dần dần đong đầy ánh nước lấp lánh, khi Liễu Nhãn gào đến câu “Ngươi lại lừa ta”, một giọt lệ bên mắt trái của y đã tràn khóe mắt, rơi “tách” xuống giày Liễu Nhãn.
Liễu Nhãn đột nhiên rơi vào im lặng, hắn đã thấy giọt nước mắt kia. Đường Lệ Từ mỉm cười, tay ấn lên bụng, ngoại trừ giọt lệ kia thì sắc mặt y vô cùng bình tĩnh, nụ cười rất đỗi thê lương, cũng vô cùng ung dung. Người này xưa nay chưa bao giờ khóc, quen biết y hai mươi năm, ngay cả khoảng thời gian cai thuốc năm mười ba tuổi cũng chưa từng khóc. Dù là ba năm trước khi y muốn cả hội cùng chết với nhau cũng vậy, y là một kẻ vô cùng hiếu thắng, tuyệt đối không thừa nhận mình có nhược điểm, cho nên xưa nay y chưa bao giờ khóc. Giọt nước mắt này là trò lừa bịp y mới nghĩ ra à? Y ngày càng vô sỉ đến mức ngay cả nước mắt cũng đem ra làm màu sao? Ánh mắt hắn chầm chậm chuyển từ giọt nước mắt kia lên mặt Đường Lệ Từ, lạnh lùng hỏi: “Ngươi khóc cái gì?”
Đường Lệ Từ lắc đầu, khẽ mỉm cười: “Phương Chu…”
Liễu Nhãn ngắt lời y: “Không phải ta.” Hắn đột nhiên quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Ta chôn cất hắn cùng với quan tài băng, còn tại sao không thấy quan tài băng, tại sao hắn bị người ta băm thây thì ta không biết.”
Đường Lệ Từ ôm chặt Phụng Phụng, Phụng Phụng vẫn luôn tò mò ngắm nhìn Liễu Nhãn. Dường như trong tâm hồn non nớt của nó cũng cảm thấy dung mạo của Liễu Nhãn khác với người thường, liền bật cười khanh khách.
“A Nhãn… Nếu như có kẻ lén lút phá hủy thi thể Phương Chu sau lưng ngươi, mà kẻ đó biết rõ ta sẽ đi tìm… Vậy hiển nhiên có kẻ muốn chia rẽ quan hệ của hai ta, muốn tình cảm giữa ta và ngươi hoàn toàn đổ vỡ.” Y khẽ nói: “Ngươi có hiểu không?”
Liễu Nhãn lạnh lùng hỏi lại: “Hiểu thì sao, mà không hiểu thì thế nào?”
Đường Lệ Từ hạ giọng: “Nếu ngươi thật sự hiểu thì hãy dừng tay rồi đi cùng ta.” Y chậm rãi ngẩng đầu lên, chẳng hiểu sao ánh mắt đã mang theo nét lạnh lùng uy nghiêm: “Chỉ cần ngươi trở lại làm A Nhãn của ngày xưa, giao ra thuốc giải của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn thì dù ngươi hại chết bao nhiêu mạng người đi nữa, ta vẫn có thể đảm bảo không ai chạm được một cọng tóc của ngươi. A Nhãn, ngươi không giỏi bày mưu tính kế người ta đâu…”
Liễu Nhãn bỗng bật cười, hắn cười tựa như đóa hoa nở rộ, làm người ta đẹp mắt vui lòng: “Ngươi có hiểu ngươi đang nói gì không, thật hoang đường…”
Liễu Nhãn còn chưa dứt lời thì một cái bạt tai nặng nề đã rơi thẳng vào mặt hắn: “Ngươi muốn hận ta cũng được thôi. Nhưng nếu vì hận ta mà có kẻ chặt xác huynh đệ ngươi đem cho dòi bọ gặm nhấm vẫn dửng dưng như không, thì ngươi chính là hạng cặn bã! Nếu ngươi là hạng cặn bã, thì cõi đời này có bao nhiêu đao kiếm muốn chém lên người ngươi, ta cũng mặc kệ cho bấy nhiêu đao kiếm chém vào ngươi.”
Y không chỉ thẳng mặt Liễu Nhãn quát mắng, cũng không đẩy hắn xuống đất giẫm đạp, nhưng hắn cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới bị người ta nghiền nát, lảo đảo nghiêng người về phía trước. Đao kiếm của Thiệu Diên Bình và Trì Vân ghì chặt hơn, lập tức vẽ ra hai vệt máu trên cổ hắn. Thẩm Lang Hồn đấm một cú nặng nề vào bụng Liễu Nhãn, áo giáp màu bạc trên người hắn không chịu nổi đòn đánh mạnh mẽ này, đột ngột nứt toác ra. Cổ tay Liễu Nhãn khẽ cựa quậy muốn nâng cây sáo lên, Thẩm Lang Hồn đã nhanh như chớp giữ chặt hai tay hắn.
Đường Lệ Từ chậm rãi rút cây sáo đồng kia ra khỏi tay hắn. Liễu Nhãn nghiến răng nắm chặt, nhưng sáo đồng trơn tuột, cuối cùng cũng không giữ được, cứ thế bị rút đi từng tấc từng tấc một, rơi vào tay Đường Lệ Từ.
Trì Vân ra tay nhanh như gió, nhân lúc Liễu Nhãn bị giữ chặt lập tức điểm mười mấy đại huyệt trên người hắn, sau đó nhặt nửa sợi roi rắn đứt dưới đất lên trói chặt hai tay hắn.
Đúng lúc mọi người đang đồng tâm hiệp lực bắt sống Liễu Nhãn, chợt một cơn gió nhẹ thoảng qua, hai bên trái phải rừng cây mỗi bên bất ngờ nhảy ra một người, người thì vung chưởng người lại ném lụa đỏ, lặng lẽ nhắm vào phần lưng Đường Lệ Từ. Lần đánh lén này nắm bắt thời cơ rất khéo, lựa đúng lúc mọi người bị thương và mỏi mệt sau khi dốc sức đánh nhau với Liễu Nhãn, thấy thắng lợi đã gần ngay trước mắt nên ai nấy thở phào nhẹ nhõm, lơi lỏng cảnh giác mà ra tay. Nhưng chúng đánh lén như vậy, dường như hoàn toàn không coi tính mạng Liễu Nhãn ra gì. Thành Ôn Bào ẩn nhẫn đã lâu, gần như cũng đồng thời nhảy lên, kiếm mang theo sương hàn, một chiêu Thê Hàn Tam Túc đâm thẳng vào sau lưng người áo xanh.
Đột nhiên có biến, mấy người Thiệu Diên Bình và Trì Vân không kịp đề phòng, nhất thời đứng ngây ra. Người áo xanh kia thân pháp rất nhanh nhẹn, chưởng phong ác liệt, nhưng chưa nhanh bằng kiếm của Thành Ôn Bào. Ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, kiếm khí thê lương như quỷ, bóng người lấp loáng, sau đó chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, một cánh tay bay lên giữa không trung, máu nhuộm đỏ trời, bắn xa hơn một trượng. Người áo xanh đột nhiên bị tập kích, đứt mất cánh tay phải, nhưng dù sao gã cũng là kẻ dày dặn kinh nghiệm, lâm nguy không loạn, thấy Đường Lệ Từ đã chuẩn bị từ sớm thì vội vàng xoay người chạy mất hút.
Người áo đỏ phất dải lụa ra, Đường Lệ Từ lập tức xoay người, tay trái ôm Phụng Phụng trong lòng, tay phải đưa ra tóm lấy lụa đỏ. Chỉ nghe tiếng vải rách toạc, mấy chục cây kim màu đỏ bé xíu bay ra, người áo đỏ yêu kiều mỉm cười, đánh một chưởng thẳng vào mặt y. Đường Lệ Từ phất tay áo, mấy chục cây kim màu đỏ đồng loạt rơi xuống đất, sau đó y và người áo đỏ đối chưởng với nhau đánh “rầm” một tiếng. Người kia phát hiện y vẫn còn nội lực mạnh mẽ, hoàn toàn không giống người chịu trọng thương thì ồ lên một tiếng rồi bất ngờ rút trong áo đỏ ra một thanh đoản đao chém về phía Thành Ôn Bào. Đao này chém ra hết sức quái dị, khó dò hướng đi, có ý đồ giành đường thoát thân. Hai người này ra đòn cực nhanh, một chuỗi hành động Thành Ôn Bào đánh úp, người áo xanh cụt tay, người áo đỏ rút đao chỉ xảy ra trong chớp mắt. Đúng lúc này, một ánh kiếm lóe lên đâm thẳng vào lưng người áo đỏ!
Thành Ôn Bào vung kiếm hợp kích, nữ tử áo đỏ này có công lực cao hơn hắn tưởng rất nhiều. Đúng lúc này Dư Phụ Nhân lại lao ra, nắm bắt thời cơ cực kỳ chuẩn xác, hắn vung kiếm đâm sau lưng nữ tử áo đỏ, Thành Ôn Bào bèn đâm vào trước ngực ả. Hai người đều là những kiếm khách hàng đầu thời bấy giờ, hai kiếm cùng xuất chiêu tạo nên tiếng xé gió vang dội. Nữ tử áo đỏ bèn đưa đoản đao chắn trước chắn sau không hề nao núng, sau đó lao thẳng về phía Thành Ôn Bào.
Đao kiếm chạm nhau đánh “keng” một tiếng, nữ tử áo đỏ giờ đoản đao lên đỡ trường kiếm, kẻ tám lạng người nửa cân. Trong lòng Thành Ôn Bào cảm thán, chốn giang hồ đầm rồng hang hổ, hắn nửa đời ngang dọc chưa gặp phải địch thủ hoàn toàn do may mắn. Mà hắn liên tiếp bị thương, chân khí không điều hòa, lực đạo trên kiếm yếu đi nhiều, nhưng lại không hề nghĩ đến bản thân. Đúng lúc này, mũi kiếm của Dư Phụ Nhân đột ngột chuyển hướng, đang nhắm vào sau lưng nữ tử áo đỏ thì kiếm khí bỗng rít ào ào, đâm lao thẳng về phía Đường Lệ Từ!
Mọi người đều giật nảy mình, ba người Thiệu Diên Bình, Thẩm Lang Hồn và Trì Vân còn đang giữ chặt Liễu Nhãn, từng giây từng phút đề phòng hắn trốn thoát, còn Thành Ôn Bào lại đang vung kiếm ngăn cản nữ tử áo đỏ, càng không kịp cứu viện. Mọi người còn chưa hết kinh ngạc thì Đường Lệ Từ nhấc cổ tay lên che bên ngoài Phụng Phụng, trường kiếm của Dư Phụ Nhân chém đánh “keng” một tiếng lên vòng bạc Tẩy Cốt trên tay hắn rồi bật ngược trở lại.
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng xoay người, lao vào lòng Dư Phụ Nhân, khuỷu tay liên tục huých ba cái, trường kiếm của Dư Phụ Nhân trượt ra khỏi tay, còn hắn ngã về phía trước. Đường Lệ Từ khẽ nghiêng người để hắn dựa lên vai mình, đưa tay trái ra đỡ lấy trường kiếm của hắn, lại chém liền ba kiếm về phía nữ tử áo đỏ. Nữ tử áo đỏ thấy tình thế không ổn bèn quát lên một tiếng rồi vung đoản đao liên tục tấn công. Thành Ôn Bào vừa rút kiếm về, ả đã cướp đường chạy trốn, nháy mắt đã ẩn mình vào rừng cây chạy mất.
Dư Phụ Nhân ngã xuống, mọi người tiến lên vây quanh, Trì Vân giận dữ hỏi: “Tên này điên rồi à? Đang yên đang lành sao lại rút kiếm ra đâm ngươi?”
Đường Lệ Từ khẽ cười: “Ngươi có ngửi thấy hương hoa không? Hắn giống những nữ tử áo đỏ áo trắng kia, đều trúng độc hoa Vong Trần…”
Thẩm Lang Hồn đứng xa xa một bên, Đường Lệ Từ nhìn Dư Phụ Nhân, đang định nói tiếp thì đôi ngươi chợt xoay chuyển, quay phắt người lại, “Ngươi…” Chữ “ngươi” của y còn chưa thoát ra khỏi miệng, Thẩm Lang Hồn đã đưa tay ra tóm lấy Liễu Nhãn bị điểm huyệt không thể cựa quậy rồi lao vụt đi mất.
Trì Vân và Thiệu Diên Bình giật mình kinh ngạc, đề khí vội vàng đuổi theo, nhưng bóng dáng Thẩm Lang Hồn đã khuất vào cây cối. Hắn vốn là sát thủ, thuật ẩn thân trốn tránh vượt xa người thường, chỉ trong chốc lát hai người đã mất dấu Thẩm Lang Hồn và Liễu Nhãn.
Trì Vân tức giận gào lên: “Mẹ nó cái tên Thẩm Lang Hồn chết tiệt này, nuôi ong tay áo, hắn muốn đưa tên kia đi đâu chứ?”
Thiệu Diên Bình lắc đầu cười khổ, không ai ngờ được Thẩm Lang Hồn lại bất ngờ ra chiêu ấy: “Hắn cướp Liễu Nhãn đi để làm gì?”
Đường Lệ Từ nhìn theo hướng Thẩm Lang Hồn chạy đi, rất lâu sau y mới khẽ thở dài: “Do ta sơ suất, Liễu Nhãn là kẻ thù giết vợ hủy dung của hắn… Ta đoán hắn sẽ giày vò Liễu Nhãn một phen rồi ném vào Hoàng Hà tế vợ.”
Trì Vân lạnh lùng nói: “Hừ, cứ đinh ninh bản thân tính toán kín kẽ không còn sơ hở, nếu ngươi không tin Thẩm Lang Hồn quá mức thì làm sao để xảy ra sơ suất lớn thế này? Bây giờ hắn mất tăm mất tích rồi, làm sao đây?”
Đường Lệ Từ khẽ cười: “Hắn sẽ không giết Liễu Nhãn ngay đâu, tạm thời không đáng ngại, giờ phải về Thiện Phong Đường trước xem tình hình thế nào đã.”
Thiệu Diên Bình cõng Dư Phụ Nhân lên, gật đầu: “Về đã rồi tính tiếp. “