Bốp…Lại là một tiếng vang dội.
“Roi thứ ba là dạy con không biết thì đừng giả vờ biết.”
“Roi thứ tư là dạy con không được xúc phạm phu tử.”
…
Không nhớ được bị đánh bao nhiêu roi, dù sao lòng bàn tay Tịch Tích Chi càng ngày càng đỏ, cũng càng ngày càng đau.
Nhiều lần định rút tay về nhưng vừa nghĩ tới An Hoằng Hàn thì nàng lạinhịn được. Nàng cũng không thể ỷ vào có chỗ dựa lớn thì lạm dụng chứcquyền khắp nơi, lạm dụng đặc quyền mà mình có. Tuy An Hoằng Hàn sẽ không phản đối nhưng nàng còn cần thể diện.
Triệu Thái phó không hổ là người dạy học, có rất nhiều lý do đánh người trong đầu.
Đánh tới roi thứ hai mươi bảy, ông mới thu tay.
“Đây chỉ là một bài học kinh nghiệm. Nếu lần sau dám tái phạm, bản Tháiphó sẽ tăng hình phạt gấp đôi.” Triệu Thái phó hơn năm mươi tuổi, đánhlâu như vậy, lại khiến mình mệt muốn chết, ngồi trên ghế thở phì phò.
Tịch Tích Chi nhìn lòng bàn tay da tróc thịt bong, cắn chặt răng, từ từnắm lại. Từng hồi đau đớn truyền tới từ lòng bàn tay, cảm giác nóng hừng hực giày vò thần kinh nàng.
Triệu Thái phó đánh mệt, thấy cũng không còn nhiều thời gian nữa liềnnói: “Giờ học hôm nay dừng tại đây. Nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi riêng bản Thái phó.”
Ông khoát tay, cho nên đám hài tử lũ lượt đi ra.
Tịch Tích Chi hoàn toàn trợn tròn mắt! Nàng tới đây một lúc lâu, ngoàilần lượt bị đòn đau ra thì không học được chữ nào cả. Coi như trận đònđau này là học phí, vậy cũng quá không có lời rồi.
Vì vậy, nàng bước hai bước lớn về phía trước, “Triệu Thái phó, con muốn học nhận chữ.”
Triệu Thái phó tức nghẹn cả thở, quay lưng lại.
“Chuyện đơn giản như vậy, chẳng lẽ không có ai trong nhà con mời phu tửcho con à?” Triệu Thái phó luôn dạy những đạo lý lớn như trị quốc, đạolàm người, chưa từng dạy người khác biết đọc biết viết. Bởi vì hài tửđược đưa tới đây đều đã nhận được chữ, cho nên căn bản không cần ôngphải lo lắng điều này.
Ông vừa nhắc tới người trong nhà, Tịch Tích Chi nghĩ ngay tới An HoằngHàn. Ít nhất ở thế giới này, nàng chỉ biết hắn, lại còn cùng ăn cùng ở,cũng coi là người nhà nhỉ?
Cho nên nàng nói đúng sự thật: “Người nhà con đưa con tới đây để học chữ với người.”
Triệu Thái phó không phản ứng kịp, sau đó nghĩ ngay, “Người nhà con là ai?”
“An Hoằng Hàn.” Tịch Tích Chi nói hai năm rõ mười, căn bản không chú ý tới đã tạp thành chấn động cho người khác.
Triệu Thái phó dựa vào ghế, suýt chút nữa thì ngã xuống. Ông nắm chặt lấy tay vịn mới miễn cưỡng không ngã, “Là…Là bệ hạ?”
“Chẳng phải hắn đưa con tới à?” Tịch Tích Chi vẫn ngây thơ.
Ngay cả lòng muốn chết Triệu Thái phó cũng có. Ông thầm đoán chẳng lẽhài tử này là con riêng của bệ hạ từ đâu tới? Nhìn dáng dấp nàng khoảngbảy tám tuổi, nếu là bệ hạ để lại từ khi thiếu niên, vậy cũng vô cùng có khả năng.
“Con có quan hệ thế nào với bệ hạ?” Triệu Thái phó lắp bắp hỏi.
Tịch Tích Chi mở miệng định trả lời, nhưng không đợi nàng nói ra một âm tiết nào thì Lâm Ân bên ngoài đã hấp tấp xông vào.
Lâm Ân nhìn thấy Triệu Thái phó thì gật đầu, sau đó hỏi: “Tiểu tổ tông,sao rồi? Có học được một phần nửa phân nào không? Triệu Thái phó là Thái phó giỏi nhất trong hoàng cung, người được ông ta dạy ra từ đây đều làrường cột nước nhà.”
Một tiếng ‘tiểu tổ tông’ này khiến Triệu Thái phó chấn động tới mức taychân lạnh ngắt. Thấy thái độ Lâm Ân với Tịch Tích Chi thì rõ là mọi việc như ông đoán, dọa ông sợ tới mức không nói ra nổi một chữ nào.
“Chẳng học được gì cả.” Lòng bàn tay rất đau nhưng Tịch Tích Chi vẫn giả vờ không có chuyện gì, thản nhiên mà trả lời một câu.
Khóe miệng Lâm Ân giật giật, sau đó an ủi hài tử nào đó: “Không sao. Làm gì có ai ngày đầu tiên đã biết đâu. Chúng ta về điện Bàn Long trước, có lẽ bệ hạ cũng sắp về rồi.”
Tịch Tích Chi đáp một tiếng, theo Lâm Ân ra khỏi cửa chính.
Triệu Thái phó nhìn bóng người rời đi, trái tim đập thình thịch. TuyThái phó bọn họ dùng cành mây đánh đệ tử là chuyện bình thường.Nhưng…Nếu đối phương là nữ nhi của bệ hạ, vậy thì chuyện đã khác rồi.Trước miễn bàn chuyện thân phận, với tình tình kia của bệ hạ, có thểchịu để yên sao?
Vì vậy sau ngày hôm nay, hoàng cung lại dấy lên một trận sóng to giólớn. Đủ loại lời đồn về chuyện Tịch Tích Chi là nữ nhi của An Hoằng Hàntruyền khắp nơi.
Chân Tịch Tích Chi vừa bước vào điện Bàn Long đã thấy An Hoằng Hàn mặc một bộ long bào, ngồi uống trà trên ghế.
Kề cà đi tới, nàng vươn tay định lấy một miếng bánh ngọt trên bàn nhưnggiơ được một nửa lại rụt về. Vết thương trong lòng bàn tay đỏ rực, đauđớn từng hồi, nhắc nhở nàng ngàn vạn lần không thể để cho người khácphát hiện ra.
“Học được gì rồi?” An Hoằng Hàn ngẩng đầu hỏi.
Tịch Tích Chi lúng túng đứng tại chỗ, suy nghĩ nên nói với An Hoằng Hànlàm sao. Chương trình học d.đ.l.q.đ của Triệu Thái phó không thích hợpvới mình. Thật ra nàng không cần phải học những đạo lý kia với TriệuThái phó. Bởi vì kiếp trước nàng đã từng học không ít, tuy cũng sắp quên hết rồi.
Bây giờ chuyện nàng cần học nhất là biết đọc biết viết.
Lâm Ân hòa giải giúp, “Bệ hạ, nàng mới tới viện Thái phó ngày đầu tiên,vậy chắc cũng chưa học được gì. Ngày đầu tiên ấy à, toàn là dùng để làmquen với môi trường.”
Tịch Tích Chi chắp tay sau lưng để người khác không nhìn thấy.
An Hoằng Hàn nhấp một miếng trà, lấy ra ý chính từ lời Lâm Ân, “Không học được chút nào?”
Tịch Tích Chi quang minh chính đại mà thừa nhận, gật đầu, “Lời Triệu Thái phó nói không hợp với ta.”
Về đạo trị quốc, nàng không dùng tới.
Nàng chỉ cần một trái tim yên bình, tu luyện thêm, sẽ có một ngày biết bay, sau đó gặp lại sư phụ.
“Lời này nên hiểu thế nào?” An Hoằng Hàn ôm tiểu hài tử, để nàng ngồi vào lòng mình.
Ban đầu nàng còn xấu hổ nhưng sau đó cũng từ từ quen được hắn ôm.
“Ta không biết chữ…” Tịch Tích Chi nói: “Triệu Thái phó toàn nói đạo lý, những thứ này tạm thời ta không cần.”
“Cũng đúng.” Không biết An Hoằng Hàn nghĩ tới cái gì, đồng tử đen nhánhlóe lóe, nói: “Vậy từ ngày mai trở đi, mỗi ngày trẫm rút ra một canh giờ dạy nàng tập viết. Về chuyện viện Thái phó, chờ nàng biết hết chữ rồinói sau.”
An Hoằng Hàn cao quý biết bao, vậy mà hôm nay vì một tiểu hài tử nào đó mà chịu bỏ ra một canh giờ.
Lâm Ân đã không biết phải hình dung bệ hạ thế nào. Ít nhất trong mắthắn, sự cưng chiều của bệ hạ với tiểu cô nương này đã sớm vượt qua tấtcả những thứ khác. Con chồn Phượng Vân nâng niu trong lòng bàn tay trước kia mới mất tích hai ba ngày mà bệ hạ đã chẳng quan tâm.
“Huynh dạy ta?” Tịch Tích Chi nhắc lại lần nữa, hơi không xác định.
“Trẫm dạy nàng, chẳng lẽ có gì sai? Nàng là trẫm nuôi mà.” An Hoằng Hànlãnh khốc vô tình mà nói. Lời này nhất thời khiến đám thái giám cung nữsuy nghĩ viển vông.
Cái gì gọi là trẫm nuôi?
Nuôi người! Nữ nhi! Hay là thê tử?
Lâm Ân cũng sững sờ, đoán không ra ý nghĩ của bệ hạ,
Mà Tịch Tích Chi nghe thế cũng thấy vô cùng có lý. Đã có An Hoằng Hàndạy nàng biết chữ, nàng không cần phải dậy sớm tới viện Thái phó hàngngày. Huống hồ, những thứ mà Triệu Thái phó dạy căn bản không thích hợpvới nàng.
Cũng giống như…Một đứa trẻ vừa sinh ra, ngay cả nói cũng chưa biết màngươi đã muốn nó đọc những bài văn bỏ đi. Hình thức học tập nhảy cấp này không phải ai cũng có thể thích ứng được.
“Vậy cũng được.” Làm phiền người thân dù sao cũng tốt hơn làm phiền người ngoài nhiều.
An Hoằng Hàn thấy tiểu hài tử đồng ý thì không nhịn được mà nhéo một cái lên mặt nàng.
Mập mạp phúng phính, nhéo vô cùng có cảm giác.
Nhưng Tịch Tích Chi lại không vui. Ai bằng lòng để mặt mình mặc chongười khác xoa bóp nhào nặn như bột mì hàng ngày chứ? Thừa dịp An HoằngHàn định ra tay lần nữa, nàng nhanh chóng quay mặt đi.
“Lâm Ân, truyền lệnh.” Hắn không quên chuyện đã nhận lời với tiểu hài tử.
Khi cung nữ mỹ mạo mặc quần áo giống nhau bưng thức ăn lên, Tịch TíchChi liếc thấy cá Phượng Kim Lân thơm ngào ngạt đầu tiên. Thịt cá nướngvàng óng bóng loáng, từ xa đã ngửi thấy mùi hương. Tay Tịch Tích Chiđộng đậy mạnh mẽ, nhìn cung nữ bày thức ăn lên bàn.
Nàng định cầm đũa, tay vừa cong lại đã dẫn tới đau đớn từ vết thương. Tuy lòng bàn tay không chảy máu nhưng có một cục bầm lớn.
Không muốn để cho An Hoằng Hàn nhìn ra sơ hở, nàng duy trì tư thế cũ, không động đậy.
An Hoằng Hàn nhìn ra vẻ mặt nàng khác thường, trầm giọng hỏi: “Không hợp khẩu vị?”
Nhưng những món ăn này toàn là hắn phân phó Ngự thiện phòng làm theokhẩu vị của con chồn nhỏ nào đó, dày công nấu thành món ngon. Cho nên có thể loại trừ khả năng này. Nhưng bình d;đ;l;q;đ thường con chồn nhỏthích ăn thức ăn ngon nhất, sao nhìn thấy đồ ngon mà lại không độnglòng?
An Hoằng Hàn suy đi nghĩ lại, nhớ tới chuyện Thái hậu trước kia. Con chồn nhỏ vì bị thương cũng trà cơm không màng.
Bởi vì bây giờ Tịch Tích Chi đã biến thành hình người, khiến người tađau đầu không ít, cho nên An Hoằng Hàn kiểm tra cũng hơi bất tiện, chỉcó thể dò hỏi trước: “Có phải khó chịu ở đâu không? Hay tâm trạng khôngtốt?”
Câu trước lại đúng. Nhưng nàng vẫn lắc đầu, “Bỗng không có khẩu vị.”
Đương nhiên đây chỉ là lời nói dối, thực ra, nàng muốn ăn cá biết bao nhiêu. Miệng thèm ăn tới mức chảy cả nước miếng…
Đồng tử Tịch Tích Chi lóe lên, muốn lừa hồ ly An Hoằng Hàn rõ ràng là chuyện không thể.
Hắn gác đũa, hỏi lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nàng im miệng không nói, “Không có gì thật mà.”
Chỉ là bị Thái phó đánh vào lòng bàn tay…Tuy hơi đau nhưng cũng khôngphải vết thương nặng. Huống hồ mới ngày đầu tới viện Thái phó, nếu bịAn Hoằng Hàn biết nàng bị đánh vào lòng bàn tay, chẳng biết sẽ nhạo báng nàng thế nào.
“Lâm Ân, ngươi nói đi.” Hắn quay sang hỏi Lâm Ân.
Lâm Ân ngẩn người. Hắn vẫn luôn đứng ngoài viện Thái phó, cho nên cũng không biết chuyện gì xảy ra bên trong.
“Bệ hạ, nô tài không biết. Nhưng lúc nô tài vào đón người thì thấy nàngđang nói chuyện với Thái phó.” Lâm Ân bẩm báo chi tiết, không dám nóilời vô ích.
Mắt An Hoằng Hàn càng u ám, mơ hồ có khuynh hướng bùng nổ. Bỗng hắn kéotay nàng qua, mở tay ra nhìn. Lòng bàn tay vốn trắng nõn hồng hào bâygiờ đỏ bừng. Nhìn vết thương thì thấy là do bị cành mây đánh.
Thái phó dạy học trong hoàng cung đều được cho chút quyền hạn. Ví dụ như lúc đệ tử không nghe lời thì có thể chọn đánh bằng cành mây, phạt đứng, nhảy cóc các kiểu để đệ tử càng an phận thủ thường hơn.
Nhưng nhìn vết thương này, làm thế nào An Hoằng Hàn cũng không bình tĩnh được. Hắn không nỡ tổn thương nàng một cọng tóc mà lại bị người khácđánh. Ngươi nói xem, hắn tức giận bao nhiêu?
Tịch Tích Chi cúi đầu, hơi chột dạ, “Nếu huynh muốn cười thì cứ cười đi.”
Ngày đầu tiên nhập học đã bị Thái phó dạy dỗ. Chẳng phải truyền ra làmột chuyện cười à? Một tiểu hài tử sợ mất thể diện nào đó lập tức co lại thành một cục, hận không thể biến thành dáng vẻ con chồn nhỏ, rúc vàongực An Hoằng Hàn để mọi người không nhìn thấy.
An Hoằng Hàn tức giận, vỗ vào bàn một cái, nói đầy âm ngoan tàn nhẫn: “Ai dám cười trẫm liền cắt đầu lưỡi hắn.”
Cả đại điện yên tĩnh, không ai dám phát ra một chút tiếng động nào.
Hắn kéo tay nàng kiểm tra đi kiểm tra lại, phân phó Lâm Ân đi lấy thuốc trị thương.
“Vì sao Triệu Thái phó đánh nàng?” Tuy An Hoằng Hàn tức giận nhưng cònchưa tới mức mất lý trí. Tính tình Triệu Thái phó khá nghiêm cẩn, đối xử với học trò càng thêm nghiêm khắc có tiếng. Nhưng Tịch Tích Chi làngười hắn đưa qua, vậy cũng quá không nể mặt hắn.
Tịch Tích Chi nói hết hai mươi bảy tội danh mà Triệu Thái phó dạy nàngcho An Hoằng Hàn. Lúc nói chuyện còn cố ý học ra vẻ người lớn như lãođầu kia.