Marik vẫn đang kiềm nén ác ý cất chứa sâu nơi đáy mắt, cong ngón tay gõ lên vách ngăn gỗ của khoang xe.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại, cửa khoang xe theo đó mở ra.
Anh ta dùng xác sống làm lái xe, xem u linh là người hầu… Quả nhiên là phong cách của Marik… Klein đang mở linh thị nhìn thấy vậy thì bừng tỉnh, hắn cởi mũ lưỡi trai, để tay trước ngực, hơi cúi người, sau đó nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Khu vực xung quanh là một con phố hẻo lánh, một vài chiếc đèn đường khí gas đã bị hỏng nhưng không có ai sửa chữa.
Klein đến căn phòng thuê ở quận Đông lượn lờ một vòng trước, sau đó mới quay lại số 15 phố Minsk, làm bộ làm tịch xem bói hai lần ở phòng khách.
Lần đầu tiên là xem thử có nên nhận nhiệm vụ này hay không, lần sau là xem nhiệm vụ có nguy hiểm gì không, mức độ nguy hiểm thế nào.
Hắn không thèm xem kỹ đáp án nhận được từ hai lần xem bói, bởi vì người phi phàm ‘Oan Hồn’ đường tắt Dị Chủng có thể biến đổi thành linh thể, tiếp xúc trực tiếp với Linh giới, nhận được tin tức. Nói cách khác, bọn họ có sẵn năng lực xem bói và chống xem bói, dù là Sharon hay là mục tiêu Steve, họ đều có thể khiến Klein lấy được gợi ý sai lầm, lệch hướng.
Xem bói xong thì hắn bắt đầu đọc báo, đọc sách, luyện tập năng lực phi phàm trong phòng khách. Sau đó hắn đi tắm rửa rồi đi ngủ, không hề có chút khác thường nào.
Rạng sáng 4:10, Klein bừng tỉnh, xoay người rời giường!
Hắn tìm một ngọn nến, tạo một bức tường linh tính, lặng lẽ làm nghi thức tự mình triệu hoán chính mình!
Tiếp theo, hắn đi ngược bốn bước, lên phía trên màn sương mù xám, nhưng không vội đáp lại lời khẩn cầu.
Ngồi trên chiếc ghế dựa lưng cao của ‘Kẻ Khờ’, Klein nhìn chằm chằm chiếc bàn dài đồng đen, nhìn ‘Con mắt đen tuyền’, nhìn còi đồng Azcot, nhìn lá bài ‘Hắc Hoàng Đế’, trông thấy hình ảnh Russel uy nghiêm, mặc bộ đồ thuần đen đang cầm quyền trượng ở phía trên.
Khóe miệng Klein chợt giật giật, hắn vươn tay phải đem Lá bài Khinh Khờn lật úp xuống.
Mắt không thấy cho lòng thanh tịnh!
Hắn biến ra giấy bút, tháo con lắc linh tính thạch anh xuống, lần nữa xem bói lại hai vấn đề vừa nãy.
Kết quả của lần xem bói thứ nhất là con lắc quay theo chiều kim đồng hồ, tốc độ không nhanh không chậm. Nói cách khác, nên nhận nhiệm vụ này, nhưng cũng không nhất thiết phải nhận.
Kết quả lần xem bói thứ hai là con lắc thạch anh vàng quay ngược chiều kim đồng hồ, tốc độ khá nhanh và biên độ khá lớn. Giải đọc của Klein với nó là có nguy hiểm, hơn nữa nguy hiểm rất lớn. Nhưng chỉ cần xử lý thích hợp thì sẽ không đến mức uy hiếp tới mạng sống.
Huh… Đắn đo vài giây, Klein nhớ tới một suy đoán trước đây của mình: Đó là, có lẽ bất cứ một vị ‘Ảo Thuật Gia’ nào cũng đều cần phải biểu diễn.
Nếu không thì tên của ma dược đã gọi là ‘Pháp Sư’ chứ không phải là ‘Ảo Thuật Gia’ rồi.
Mấu chốt của ‘Không biểu diễn khi chưa chuẩn bị’ chính là phải chuẩn bị tốt từ trước, bao gồm cả phương diện biểu diễn nữa… Mà nó không chỉ được thể hiện ở trong chiến đấu không thôi… Điều kiện đầu tiên của hai giả thiết ‘Thay đổi sự chú ý của kẻ địch’ và ‘Khiến khán giả reo hò hoan hô’ cũng chính là phải biểu diễn… Chỉ cần có phương pháp ổn thỏa, ngụy trang tốt, cách xử lý dấu vết không có vấn đề, học phái Hoa Hồng sẽ khó mà điều tra ra mình được… Trong đầu Klein nảy ra rất nhiều ý nghĩ.
Tổng hợp các gợi ý nhận được từ hai lần xem bói hồi nãy, hắn nhanh chóng cho ra quyết định. Klein dựa vào lưng chiếc ghế ‘Kẻ Khờ’, ngẩng đầu nhìn cung điện cổ kính nguy nga và màn sương mù xám vô biên vô tận, lộ ra một nụ cười nói:
“Vậy thì, hãy để tụi này có một buổi diễn thật hoành tráng đi nào.”
Nói xong, hắn cầm lấy ‘Con mắt đen tuyền’ và chiếc còi đồng Azcot, đáp lại lời khẩn cầu của chính mình.
Ngày hôm sau, tức là sáng sớm thứ năm.
Klein mới sáng sớm đã đi mua thức ăn, nấu một bát mì Finnebot tự chế mà trông giống như là mì trộn thịt muối hơn. Sau đó hắn ra hòm thư trước cửa lấy mấy phần báo hôm nay vào.
Trong lúc vừa ăn vừa đọc, hắn thấy được thông tin cuộc tụ hội phi phàm trên ‘Báo sáng Backlund’
Quả nhiên, ngay sau khi tình hình căng thẳng dịu đi, cuộc tụ hội được mở lại rồi… Klein mỉm cười lẩm bẩm một câu.
Chờ đến 9:00, hắn móc chiếc đồng hồ quả quýt mở ra xem, sau đó đối diện với phòng khách không người, nói với chiếc cửa sổ Bay ở nơi đó:
“Tôi đồng ý giúp đỡ, điều kiện là những gì mà hai người đã nói. Nhưng tiền đề là phải cho tôi thêm vài ngày nữa.”
Klein dừng chốc lát, mỉm cười nói:
“Tôi cần phải chuẩn bị một vài thứ.”
Trong phòng khách ngoại trừ Klein thì không còn người nào khác, bỗng nhiên vang lên một giọng nói hư ảo bay bổng:
“Được. Anh chuẩn bị xong thì tới quán rượu một chuyến.”
… …
Trong phòng sách của Tử tước Glyrintt , Audrey ngồi trên ghế, thò tay giúp Susie sửa sang lông tóc sau đầu. Cô nàng nói với Flith đang thưởng thức rượu nho Ormill và Hugh đang ngồi lặng lẽ bên cạnh:
“Các cô vội vã gọi tôi đến có chuyện gì không?”
Dù đây là lần đầu tiên cô gặp lại Filth và Hugh sau sự kiện của Lanlus, nhưng cô đã sớm trả thù lao cho đối phương thông qua Susie rồi.
Chà, sau khi tham gia hội Tarot của họ, Filth dường như không thay đổi nhiều. Cô ấy vẫn khá biếng nhác và thích trêu chọc Hugh, nhưng bên trong như chất chứa một thứ gì đó hoàn toàn khác biệt. Trước đây cô ấy thường lộ vẻ chán chường, sầu muộn, nhìn như thể chẳng còn chút hy vọng nào với tương lai. Mà bây giờ, biểu hiện ở phương diện này của cô ấy đã hoàn toàn biến mất… ‘Người Đọc Tâm’ Audrey vẻ ngoài cười mỉm, nội tâm thì đang bình tĩnh quan sát trạng thái của tiểu thư ‘Nhà Ảo Thuật’.
Filth uống hết chỗ rượu nho còn lại, nói:
“Quả nhiên là Ormill, đúng là rượu nho nổi danh nhất, ngon hơn nhiều so với những loại mà tôi từng uống trước đây. Phân chia cấp độ cực kỳ rõ ràng, mỗi một cấp độ thì lại có cảm nhận khác nhau.”
Cô nàng đặt ly rượu xuống, nói:
“Cuộc tụ hội có khả năng xuất hiện phối phương ma dược ‘Khán giả’ và đầu mối về hội Tâm Lý Luyện Kim sắp được tổ chức rồi, chính là vào chiều nay.”
“Vậy à, sao lại gấp vậy chứ?” Audrey hỏi với vẻ nghi ngờ.
Filth cười giải thích:
“Bởi tên sát nhân hàng loạt kia đã làm trì hoãn quá nhiều chuyện của mọi người, hơn nữa nơi đó lại nằm ở ngoại ô quận Bắc, lúc mà Kẻ Gác Đêm canh gác lỏng lẻo nhất chính buổi chiều.”
“À.” Audrey gật đầu khẽ, không hỏi nhiều nữa.
Cùng lúc đó, ánh mắt cô nàng quét qua, lặng lẽ than thở một câu:
So với trước đây, so sánh với Filth bây giờ, Hugh lại trầm tĩnh hơn rất nhiều…
Lúc này, Tử tước Glyrintt ở bên cạnh cũng cười ha ha, nói:
“Audrey, anh sẽ đi cùng với bọn em.”
“Vì sao?” Audrey biết rõ còn cố hỏi.
Glyrintt hắng giọng nói:
“Anh đã có phối phương ma dược ‘Thầy thuốc’ rồi, nên giờ cần giao dịch một số vật liệu. Trong kho nhà anh còn thiếu hai loại vật liệu. À, là Filth đã bán cho anh, 300 bảng, lời cô ấy hứa là thật.”
300 bảng… Tôi nhớ cô mua nó từ chỗ anh ‘Thế Giới’ có 230 bảng… Audrey không nhịn được liếc mắt nhìn về phía Filth.