Mặc Giác mở miệng, “Hồng tiên sinh, nếu anh có ý kiến gì hay, có thể nói ra.”
Hồng Thủy bễ nghễ nhìn anh, “Anh để cho tôi nói? Mặc tiên sinh, anh thực cho là chủ ý của lâu chủ tôi đây là không mất gì liền có thể biết?”
Lúc trước bởi vì anh ta thích Mặc Dận, cho nên chuyện gì anh ta cũng có thể đáp ứng, thậm chí là vi phạm quy củ hồng lâu, nhưng hiện tại bản thân đã không thích, mà người trước mắt này, hừ hừ, càng không cần phải nói, nghĩ tưởng bản thân chủ oán giận nói cậu ta vài câu, nói không thương bản thân sẽ không yêu, một chút cũng không si tình như Mặc Dận.
“Anh muốn cái gì?” Nghe đến đó, anh ngược lại không khẩn trương, hai tay giao nhau đặt lên bàn, dựa lưng vào ghế tựa.
“Này tôi còn chưa nghĩ ra, bẳng không đợi sau đi?”
Muốn nói đồ ăn sau này đều là cậu ta làm, nhưng lại nghĩ nếu làm không tốt thì khổ nhất là dạ dày của mình? Còn không bẳng để cậu ta nợ mình một điều kiện, chờ về sau nghĩ ra rồi tính.
“Được.” Không chút do dự, hoàn toàn không biết là đến lúc đó Hồng Thủy nói ra mà bản thân không làm được thì nên làm thế nào.
“Không hối hận?” Cậu ta là quân nhân, vị trí bản thân tương đương với khu màu xám, chẳng lẽ không sợ bản thân sẽ khiến cho cậu ta làm chuyện ảnh hưởng tới màu áo?
Mặc Giác hỏi lại: “Vì sao phải hối hận?”
Anh không hối hận khi gặp được anh ta, không hối hận đáp ứng anh ta, không hối hận hãm sâu trong đó, không hối hận từ bỏ tất cả vì anh ta…
Nhìn ánh mắt kiên định kia, Hồng thủy có chút kinh ngạc, có một số việc không nằm trong tay, không chỉ có người, còn có tâm…
Theo bản năng che ngực, ý đồ bình ổn lại con nai nhảy loạn trong tim, ngược lại càng thêm nhảy loạn điên cuồng, giống như nói cho bản thân biết, Hồng Thủy, mày xong rồi, lại dây dưa với người họ Mặc rồi!
Hai người khác trong phòng nhìn bọn họ, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Archibald chọc Sakura, nhỏ giọng hỏi: “Cô nói xem giữa hai người bọn họ có phải có gì đó mờ ám không?”
Sakura không nói gì, dời sang bên cạnh, quả nhiên không thể quá thân cận với người này, bằng không chỉ số thông minh sẽ bị kéo xuống, rõ ràng nhìn ra như thế vẫn còn hỏi cô, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Archibald nghi hoặc nhìn động tác của cô, anh bị ghét bỏ rồi hả? Nhưng anh tỏ vẻ đã quen rồi, mấu chốt nhất là hình như anh ta đoán đúng rồi, giữa hai người bọn họ tuyệt đối có gì đó!
Qua một lúc, trái tim Hồng Thủy mới bình ổn lại, ánh mắt cũng không dám nhìn phía đối diện, “Các người không có quyền gì, không có cách nào gian lận, nhưng các người còn một người hợp tác cùng nữa, ông ta có chút quyền lợi, chỉ cần các người nghĩ cách khiến ông ta tự tìm đường chết là được.”
Nói đến đây, anh ta cảm thấy Mặc Giác không đến nước Y góp vui, cậu ta không có suy nghĩ buôn bán, cho dù thông minh, nhưng thương trường cong cong quẹo quẹo, không thích hợp với cậu ta từ trước tới giờ chưa từng tiếp xúc qua, cho dù là Mặc Khuynh Thành, cũng tốt hơn cậu ta.
“Anh nói một người hợp tác nữa, không phải là…”
Nói về phần này, nói chuyện này ở bên ngoài, vẫn là không cần nói rõ ràng lắm.
Sakura nghĩ ra, chuyện quấy nhiễu cô mấy ngày nay cuối cùng cũng cởi bỏ, cảm ơn: “Hồng tiên sinh, rất cảm ơn anh.”
Vẫy tay, “Không cần cảm ơn tôi, đây chính là có điều kiện.”
Mặc Giác cười cười, trong nháy mắt nói: “Đúng vậy, Sakura, lời cảm ơn liền thôi đi, đến lúc đó cô cứ báo với anh cả tôi, nói tôi hi sinh vì hạnh phúc hai người bọn họ đi.”
Khóe miệng giật giật, “Được, tôi sẽ chuyển lời.”
Nghe được đáp án muốn nghe, liền bắt đầu đuổi người.
“Chuyện đã bàn xong rồi, hai người có thể đi rồi.”
“Ài, không mời chúng tôi ăn…”
Còn chưa nói xong, đã bị Sakura kéo đứng lên lôi ra khỏi phòng, “Mặc nhị thiếu, Hồng tiên sinh, dúng cơm vui vẻ.”
Chờ trong phòng chỉ còn lại hai người, Mặc Giác nhanh chóng đứng dajyam ngồi vào bên cạnh Hồng Thủy.
“Anh làm gì!”
Gần như vậy, đến sợi tóc trên gáy cũng nhìn thấy rõ.
Cười hắc hắc, tay to rơi xuống eo của anh, sát lại gần hơn, “Hồng tiên sinh, không phải anh muốn tôi đáp ứng một điều kiện sao? Tôi nghĩ, khi vẫn không biết điều kiện cụ thể là gì, vẫn là cùng anh một tấc không rời đi.”
Hồng Thủy có cảm giác nâng đá đập chân mình, vì sao Mặc Giác lại mặt dày như vậy?
“Mặc Giác, anh buông tôi ra, giờ tôi liền nói điều kiện!”
Động tác trên tay không buông, cười nói: “Hồng tiên sinh, anh cứ nói trước đi, rồi tôi bỏ.”
Nhắm mắt lại, ngăn cản tàn nhẫn bên trong, thét lên trả lời: “Mặc Giác, tôi muốn anh lấy mạng đổi mạng.”
“Được.” Cứ như vậy đáp ứng, đối với anh, mạng sống thực ra từ khi tiến vào quân đội đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nhưng đáp ứng nhanh như vậy khiến cho Hồng Thủy tức giận.
Ngón tay thon dài như không có sức lực, nhưng anh lại cảm thấy một luồng lực thôi thúc bản thân.
“Mặc Giác, sao anh dễ dàng đáp ứng như vậy!”
Anh ta không biết bản thân đang tức giận cái gì, cậu ta đáp ứng không phải bản thân nên cảm thấy vui vẻ sao? Anh ta là lâu chủ của hồng lâu, xung quanh đều là kẻ thù, mà có Mặc Giác làm quân nhân làm bảo tiêu, vào lúc nguy cấp còn có thể giúp anh bản thân một mạng, loại chuyện tốt này cũng không nhiều, nhưng bản thân không nghĩ cậu ta sẽ đáp ứng luôn, không có lý do!
Hai tay liền vuốt, bất đắc dĩ thở dài: “Không có cách nào, Hồng tiên sinh, anh đã đưa ra điều kiện, tôi liền phải đáp ứng, thật ra tôi cũng tiếc mạng mình, nhưng có một số thứ quan trọng hơn.” Tỷ như anh.
Nhưng Hồng Thủy cho rằng anh coi đám Mặc Dận quan trọng hơn chính mình, liền mắng cho một chập: “Mặc Giác, anh có thể ích kỉ một chút không! Bọn họ cho dù có quan hệ lớn thế nào với anh, anh hy sinh như vậy bọn họ lại xin nhận tấm lòng sao?”
Lời này có chút quá phận, nhưng anh ta cũng không biết là có sai, mỗi người đều sẽ lo lắng cho bản thân, người nhà gặp nạn, có thể giúp đỡ, nhưng nguyện ý đem sinh mệnh cho người khác, loại tình huống này có phải đổi lại là người khác cậu ta cũng sẽ đáp ứng?
Mặc Giác không tức giận, ngược lại là rất vui vẻ, đây có phải đại biểu anh ta đã có chút cảm giác với anh không?
“Hồng tiên sinh, điều kiện là anh đưa ra, hiện tại lại trách tôi không ích kỉ một chút? Có phải rất mâu thuẫn không?” Anh muốn nhìn xem Hồng Thủy sẽ sốt ruột vì anh tới mức nào.
Hồng Thủy nghe được lời anh nói, xấu hổ che giấu: “Hừ, tôi lo lắng đến lúc nguy cơ xuất hiện, anh chỉ lo cho bản thân.”
Ánh mắt lóe lên đến cả bản thân anh ta cũng không tin, huống chi là Mặc Giác.
Cười cười, không có vạch trần, buồn rầu: “Anh nói cũng có đạo lý, dù sao giữa chúng ta không có quan hệ gì, lúc trước anh cũng từ chối tôi, đối với người không phải của tôi, tôi còn muốn bảo vệ, này giống như không thể nào nói nổi rồi.”
Đáng chết! Người này lại dám đồng ý cách nói của anh ta! Hừ, lúc trước anh ta từ chối thì thế nào, tình yêu là bị từ chối là có thể chấm dứt hả?
“Mặc tiên sinh, anh cũng cảm thấy có khả năng này, vì an toàn tính mạng của tôi, tôi cảm thấy anh vẫn lên làm người đàn ông của tôi đi.”
Lại nói ra.
Trong lòng mừng thầm, nhưng anh biết, anh không thể lập tức đáp ứng.
Lắc đầu, nghiêm túc nói: “Hồng tiên sinh, tuy hiện tại đều nói nam nam là chân ái, mà tôi cảm thấy tôi thích nhất vẫn là phụ nữ, nhất là trước lồi sau lõm, tôi nghĩ sau này nhất định phải tìm một người xinh đẹp hơn cả em gái tôi, như vậy đứa con sinh ra nhất định sẽ xinh đẹp hơn bọn họn!
“Anh lại cảm thấy phụ nữ tốt hơn tôi?”
Mặc Giác cảm nhận lửa giận ngay bên cạnh, không, phải nói là lửa ghen, cảm giác này thật là tốt.
“Chẳng lẽ không đúng?” Ánh mắt đánh giá một phen, cuối cùng dừng lại ở bộ ngực bằng phẳng.
Hồng Thủy theo tầm mắt của anh cúi đầu nhìn, cáu giận trực tiếp túm lấy cổ áo kéo ra, “Mặc Giác, anh mở to hai mắt ra, đầu năm nay có người phụ nữ nào xinh đẹp hơn tôi? Có phụ nữ nào có làn da đẹp như tôi, cho dù phía trước của bọn họ núi non trập trùng, nhưng tôi nhét hai cái bánh bao vào cũng to hơn bọn họ!”
“Ha ha ha.”
Mặc Giác nghe tới cuối cùng trực tiếp bật cười.
“Thủy, Thủy Thủy, em thật sự thật đáng yêu, ừm, không sai, bọn họ sao so được với em.”
Bàn tay to hạ xuống, bao trùm lấy bờ ngực trắng nõn, hai điểm nhỏ theo động tác của anh mà run lên, cùng với trắng nõn phía trên, nổi lên một chút hồng hào, thật là xinh đẹp.
“Mặc, Mặc Giác, tên hỗn đản này, bỏ ngay móng vuốt của anh ra!”
Cậu, cậu ta dám làm thế với mình, đồ lưu manh, đồ lưu manh!
Mặc Giác không đáp lại anh ta, cúi đầu dựa vào trên ngực, nghe tiếng tim không ngừng đập, hơi thở nóng bỏng phả ra, so với hai điểm kia càng lóa mắt hơn.
“Thủy Thủy, em thật đẹp.” Không chỉ có khuôn mặt, còn có tất cả của anh ta, đều rất hấp dẫn mình.
Hai tay Hồng Thủy khẩn trương túm áo của anh ta, ngửa đầu ra, tóc dài xõa ra trên ghế, xen lẫn với màu lá cọ, ánh mắt mê ly, đầu nghĩ không ra lời nào để nói, người, chỉ có thể lẳng lặng thừa nhận người khiến anh ta không ngừng bài xích lại nhịn không được mà trầm luân…
“Lâu chủ, tôi…”
Cửa phòng đột nhiên mở ra, gió lạnh khiến cho Hồng Thủy theo bản năng run lên, thần chí liền nháy mắt khôi phục lại.
Mặc Giác vội ôm lấy Hồng Thủy, đem đầu của anh ta chôn ở trước ngực mình, “Lão Vương, sao ông không gõ cửa?”
Lão Vương cũng biết bản thân làm chuyện sai, tuy không nhìn thấy biểu cảm của Hồng Thủy, nhưng xem tình hình quan hệ của bọn họ đã tiến thêm rất nhiều rồi, chậc, về phần làm hỏng chuyện tốt thì, ông nghĩ hai người tuyệt đố sẽ không trả thù ông già ông đây đâu.
“Hắc hắc, có tuổi rồi, trí nhớ không tốt, ồi, gió thổi thật lạnh, tôi đi bảo họ làm đồ ăn mang lên, nếu không liền lạnh.”
“Phanh” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Hồng Thủy trong lòng Mặc Giác âm thầm thở ra nhẹ nhàng, may mắn lão Vương không nhìn thấy bộ dạng hiện tại của bản thân đâu, tay nhỏ từ từ di chuyển đến hông Mặc Giác, “Mặc Giác, anh khá lắm!”
Cũng dám giậu đổ bìm leo!
Mặc Giác tự mình sửa lại cổ áo cho anh ta, nhìn điểm hoa mai, ánh mắt tối đi vài phần, lại cũng biết không thể nóng vội.
“Thủy Thủy, này không trách anh được, sắc đẹp đưa tới tận miệng, không ăn hình như có lỗi với chính mình rồi.”
Ngụ ý chính là, rõ ràng là anh ta quyến rũ anh!
Tức giận quét toàn thân, cũng nhớ đến trước là bản thân mình mở cho anh xem, nhưng này cũng không có nghĩa là anh có thể ra tay, càng đừng nói nói chuyện!
Ôm eo của anh ta, bàn tay nhè nhẹ vỗ về phía sau lưng giúp anh ta thuận khí, “Thủy Thủy, đừng nóng giận, là anh không tốt, anh không nên không kìm lòng được, yên tâm, anh sẽ phụ trách.”
“Phụ trách? Ai cần anh phụ trách!”
“Thủy Thủy, anh biết da mặt em mỏng, trước còn nói muốn anh làm người đàn ông của em mà, yên tâm, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt.” Tiếp tục vỗ về phía sau lưng, nhìn khuôn mặt Hồng Thủy nổi giận đùng đùng, nhất thời cảm thấy rất vui, vươn tay ra nhéo nhéo.
“Bốp.”
Hất tay ra, quát: “Mặc Giác, anh còn dám ăn đậu hủ thử xem!”
Mặc Giác “Nghe lời” bỏ tay xuống, nhéo ở ngực, “Thủy Thủy, em xem, anh rất nghe lời.”
Thân thể run lên, chứng tỏ lửa giận càng mạnh.
Tay dùng sức, trực tiếp đẩy ngã Mặc Giác, xoải bước ở trên người.
“Mặc Giác, lão tử tuyệt đối không buông tha anh!”