“Ha ha”
Bọn người Cao Chính Thanh cũng nhao nhao cười ha hả.
Lúc mọi người nói chuyện, Tư Đồ Diêu cũng đi tới. Khuôn mặt kiên nghị mang theo một chút tươi cười ôn nhu yếu ớt:
“Chỉ Ly, Dược Tông chúng ta sắp xuất phát. Không cùng một môn phái nhưng ngươi không thể quên người bằng hữu này nha. Hi vọng tương lai có thể gặp lại.”
Trong lòng Tư Đồ Diêu thì nghĩ đến chúng ta nhất định sẽ gặp lại, nhất đinh sẽ như vậy.
Trong tất cả các môn phái, quan hệ giữa Dược Tông với Thần Quyết cũng cực kỳ tốt, hai bên trao đổi không ít cho nên cơ hội tương lai gặp mặt sẽ không thiếu.
“Đây là đương nhiên, lần sau chúng ta sẽ cùng nhau thương thảo y thuật a. Nếu có phát hiện gì mới cũng đừng quên nói cho ta biết.”
Có thể nói phương hướng nghiên cứu y thuật của nàng không giống với Tư Đồ Diêu cho nên rất nhiều tri thức của đối phương đều không biết rõ, trao đổi có thể giúp bọn họ bao quát được càng rộng.
“Được, nếu có ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết! Tạm biệt!”
“Tạm biệt.”
Đợi Tư Đồ Diêu đi, Lăng Lạc Trần nhìn mọi người lên tiếng nói:
“Chúng ta lên đường đi.”
Nhìn mọi người đều gặt đầu, Lăng Lạc Trần dẫn theo mọi người hướng phía bên ngoài chiến trường Thiên Huyền đi đến, Hàn Như Liệt cũng rời đi.
Lúc mọi người chưa phát giác,Thiên Nhi và A Vũ đều đi vào bên trong Thiên Sát cổ giới. Trong không khí vui sướng, ít ai đi chú ý những thứ khác, cho nên bị chú ý khả năng không lớn.
Bên trong Thiên sát cổ giới.
Thiên Nhi nhìn vẻ mặt khẩn trương của A Vũ, trên mặt cũng lộ ra bộ dáng tươi cười:
“A Vũ, ngươi không cần khẩn trương như vậy, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”
“Vậy cũng không nhất định. Qua nhiều năm như vậy, ta đã thử nhiều phương pháp đều không thành công, vạn nhất ta và ngươi đều không ra được thì làm thế nào cho phải? Lúc trước ngươi là yêu linh nhưng bây giờ đã là người bình thường a.”
Nếu là trong quá khứ, A Vũ cũng sẽ không để ý như vậy, nhưng là lần này gặp Thiên Lang Vương, hắn không muốn mất cơ hội này.
So với A Vũ khẩn trương, Thiên Nhi lại vô cùng lạnh nhạt. Lúc trước nàng đi vào chiến trường Thiên Huyền sau đó có thể thuận lợi rời đi, lúc trước có thể, đương nhiên hiện tại cũng có thể!
“Chúng ta đây nhìn xem là tốt rồi, nhất định sẽ không có vấn đề.”
Thiên Nhi nhún vai, hẳn là A Vũ đã thất bại nhiều năm nên mới lo sợ như vậy.
Lúc trải qua bình chướng của chiến trường Thiên Huyền, A Vũ thậm chí đã chuẩn bị tốt tinh thần bị bắn trở về, qua nhiều năm hắn đều chịu kết quả như vậy, nhưng đợi nửa ngày thế nhưng cảm giác trong dự liệu lại chưa từng truyền đến, không khỏi nghi hoặc mở to hai mắt ra, đã thấy Thiên Nhi vui vẻ nhìn mình.
“Ta đã nói mà, đã thành công đi ra.”
Mặc dù nàng không biết Thiên Sát cổ giới đến tột cùng là dạng bảo bối gì, từ những việc rất cường đại nó thể hiện, vấn đề này thực sự là đồ chơi con nít.
Một khắc đi ra khỏi chiến trường Thiên Huyền, trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng hiện lên mỉm cười, nhìn chiếc nhẫn tinh mĩ trong tay mình, tất cả đều như dự liệu của nàng, quả nhiên đã đem A Vũ thành công đi ra.
Mộ Chỉ Ly cùng mọi người theo sau Lăng Lạc Trần đi tới, ước chừng một nén nhang thì gặp được truyền tống trận. Ở đây tổng cộng có mười cái truyền tống trận, phân biệt đối ứng với mười đại môn phái. Bọn hắn nhìn thấy truyền tống trận đã không có gì ngạc nhiên nữa, dù sao dây cũng không phải lần đầu tiên.
Ở Thiên Thăng quốc, bọn họ đã dung qua hai lần truyền tống trận, về mặt các trung đẳng vương quốc thì khỏi phải nói rồi. Đứng ở trong truyền tống trận, hào quang quen thuộc bao phủ bọn hắn, khi bọn hắn lần nữa mở mắt, đã đứng trong rừng rậm.
Nhìn thấy cây cối tươi tốt thanh thúy cùng đường nhỏ tĩnh mịch nhìn không thấy ngọn nguồn, trên mặt mọi người không khỏi hiện lên một ít nghi hoặc. Chẳng lẽ Thần Quyết cung nằm trong rừng rậm này? Dưới chân bọn họ là khu rừng rộng lớn cổ kính và u ám.
Đương nhiên Lăng Lạc Trần biết rõ nghi hoặc của mọi người, liền giải thích:
“Đây là chướng nhãn pháp của môn phái, không phải người trong môn phái, không có cách nào đi qua. Muốn đi vào hoặc rời đi đều phải có ấn thạch.”
Nghe được lời nói của Lăng Lạc Trần, mọi người mới chợt hiểu ra. Có lẽ đúng như thế, một môn phái lớn như vậy có thể tùy tùy tiện tiện đi vào đi ra hay sao? Nếu như môn phái ở ngay chỗ này,như vậy thong qua truyền tống trận không phỉa có thể trực tiếp tiến vào?
Vừa nói xong, trong tay Lăng Lạc Trần xuất hiện một con dấu lớn bằng đá trong suốt, thoạt nhìn có chút quái dị. Chỉ thấy Lăng Lạc Trần đem thiên lực rót vào trong ấn thạch, ấn trên đá tản ra một cỗ chấn động kỳ dị.
Sau đó mọi người kinh ngạc phát hiện, không khí bốn phía đều bị biến đổi, bọn hắn trực tiếp bị một quả cầu vây xung quanh, trên thành hiện lên gợn nước khiến bọn hắn cảm giác như đặt ở trong nước, đững ở bên trong hoàn cảnh lại nhanh chóng biến đổi.
Chấn động ngày càng nhỏ, hoàn cảnh trước mắt bọn người Mộ Chỉ Ly cũng biến đổi lớn, thời điểm chấn động biến mất hoàn toàn, cảnh tượng đã hoàn toàn bất đồng.
Lúc này trước mặt bọn hắn là một ngọn núi nguy nga rộng lớn, mà ở trên đó bọn hắn thấy một tòa cung điện khổng lồ. Cung điện màu trắng tản ra một cỗ chính khí uy nghiêm, giống như một con cự long đang nằm khiến cho người ta không dám khinh thường.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ kích động, đây cũng là chỗ bọn hắn sinh hoạt và tu luyện trong tương lai sao? Quả nhiên không hổ là môn phái có bài danh top 3, chỉ nhìn thôi cũng thấy rung động nhân tâm.
Mộ Chỉ Ly nhìn cung điện này, trong mắt cũng lộ ra sợ hãi cùng thán phục. Lúc trước nàng cũng tưởng tượng qua bộ dạng của nó nhưng hôm nay chứng kiến cung điện này so với tưởng tượng của nàng đồ sộ hơn nhiều.
“Đây là môn phái của chúng ta, về sau các ngươi sẽ ngụ ở đây. Hiện tại liền cùng nhau lên núi.”
Lăng Lạc Trần lên tiếng nói, ngày bình thường hắn rất ít cùng người khác nói chuyện, bất quá hôm nay dẫn theo đệ tử mới nên không tránh khỏi phải giải thích một phen, hôm nay tâm tình của hắn dường như vô cùng tốt, bình thường gương mặt không mang theo gợn sóng bây giờ cũng hiện lên một chút vui vẻ như có như không, thoạt nhìn khiến cho hắn bình dị gần gũi hơn rất nhiều.
Thời điểm bọn người Lăng Lạc Trần, trên núi cũng xuất hiện hai đạo thân ảnh, sau khi nhìn thấy Lăng Lạc Trần đều chắp tay nói:
“Lăng sư huynh, huynh trở về rồi.”
Đây là hai người giữ núi, bất quá dựa theo Mộ Chỉ Ly đoán, người giữ núi không chỉ có hai người bọn họ, người đi tuần của một đại môn phái há lại sẽ đơn giản như vậy? Chỉ là những người kia thực lực cường đại hơn khiến bọn hắn không phát hiện ra mà thôi.
Chỉ là hai người giữ núi đã có thực lực Sự Phân Cực cảnh, có thể biết bên trong đại môn phái có bao nhiêu hung hãn rồi.
Lăng Lạc Trần gật đầu:
“Chiến trường Thiên Huyền đã kết thúc, ta mang các sư đệ vàcác sư muội trở về. Các ngươi trông coi cẩn thận, khổ cực.”
Nghe được lời nói của Lăng Lạc Trần, hai người sững sờ, thụ sủng nhược kinh chợt đáp:
“Đa tạ Lăng sư huynh quan tâm, nhất định chúng ta sẽ trông coi cẩn thận.”
“Được.”
Sau đó, Lăng Lạc Trần mang theo bọn người Mộ Chỉ Ly lên núi, lưu lại hai người gác núi nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của hắn.
“Ta không phải đang nằm mơ đi? Ngày bình thường Lăng sư huynh không nói chuyện với chúng ta, vậy mà còn quan tâm chúng ta sao?”
Cũng không phải nói Lăng Lạc Trần không gần người khác, chỉ là ngày thường số lần hắn nói chuyện cực ít, quá khứ lúc nhìn thấy bọn hắn cũng chỉ gật đầu ra hiệu, như hôm nay là lần đầu tiên gặp được.
“Đừng hỏi ta, ta cũng không biết. Bất quá được Lăng sư huynh quan tâm cũng không phải người bình thường có cơ hội a. Nhìn gần, Lăng sư huynh tựa hồ càng thêm phi phàm a…”
“ Sau khi trở về đem chuyện này nói cho các sư huynh đệ khác, sợ là cũng làm bọn hắn kinh ngạc a.”
Trong Thần Quyết cung, bất luận là nam tử hay là nữ tử đối với Lăng Lạc Trần đều cực kỳ kính ngưỡng (kính trọng cùng ngưỡng mộ).
Ngọn núi này tương đối cao, nhưng bọn họ đều là người tu luyện, đối với người bình thường khó có thể leo được nhưng đối với bọn họ lại cực kỳ đơn giản. Rất nhanh mọi người đã đi đến cửa đại điện .
Lăng Lạc Trần đem mọi người đi vào, sau khi đi vào vài vị trưởng lão cũng đã ở bên trong chờ bọn họ rồi.
“Lạc Trần, đây là đệ tử mới chọn ở chiến trường Thiên Huyền sao?”
Lăng Lạc Trần chắp tay nói:
“Vâng, kế tiếp liền giao cho chư vị trưởng lão rồi, đệ tử đi trước hướng cung chủ phụng mệnh.”
Đối với các trưởng lão, thái độ của Lăng Lạc Trần rất khách khí. Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong nội cung, các trưởng lão đối với hắn vô cùng tốt.
Nghe vậy, các trưởng lão cũng cười gật đầu, bọn họ đối với Lăng Lạc Trần vẫn luôn vô cùng hài lòng, đứa nhỏ này từ bé đã thông minh dị thường, hơn nữa lại tôn sư trọng đạo. Hiện tại trưởng thành vẫn như thế khiến bọn họ rất vui mừng.
Có thể nói danh vọng của Lăng Lạc Trần tại Thần Quyết cung cao như thế ngoài việc hắn có thực lực ra còn có thêm sự ủng hộ của những trưởng lão này.
Khi Lăng Lạc Trần đến tìm Lăng Phong, Lăng Phong đã đứng ngoài cửa chờ hắn rồi.
“Sư phụ.”
Lăng Phong gật đầu:
“Con trở về rồi, nhiệm vụ lần này con hoàn thành thế nào?”
Từ lúc truyền tống trận chấn động, lão cũng biết bọn họ trở về rồi. Theo tính tình Lạc Trần nhất định sẽ hướng chính mình báo cáo, cho nên lão quyết định đứng chỗ này chờ hắn.
“Con đều đưa về rồi, tổng cộng con chiêu mộ được mười lăm người, trong đó có ba người nằm trong top 10, tám người trong top 100.”
“Còn bốn người kia thì sao?”
Lăng Phong không khỏi nhíu mày.
“Bọn hắn cũng vào chiến trường Thiên Huyền chỉ là không nằm trong top 100 tên.”
Lăng Lạc Trần thành thật trả lời, dựa theo quy củ những năm qua, bọn hắn chỉ chiêu mộ người nằm trong danh sách 100 tên đầu, những người khác không chiêu mộ, nhưng vì Mộ Chỉ Ly hắn lựa chọn phá lệ.
“Nói cho ta biết nguyên nhân.”
Lăng Phong không có tức giận, đối với Lăng Lạc Trần, lão vẫn luôn tin tưởng, hắn làm như vậy nhất định có nguyên nhân của hắn.
Thấy Lăng Phong bình tĩnh hỏi mình nguyên nhân, trong lòng Lăng Lạc Trần cũng hiện lên một tia cảm kích, sư phụ đối với hắn từ nhỏ tới lớn đều luôn như vậy:
“Bởi vì chiến trường Thiên Huyền lần này, Mộ Chỉ Ly đạt quán quân, bọn hắn cùng đến từ một vương quốc.”
Chỉ nói đến đây, Lăng Phong đã hiểu rõ nguyên nhân:
“Ta đã biết, con làm rất tốt.”
Lúc trước lão có tâm muốn chiêu mộ Mộ Chỉ Ly, không nghĩ tới danh hiệu quán quân của chiến trường Thiên Huyên nàng cũng đạt được.
Chỉ cần một mình Mộ Chỉ Ly cũng đáng giá lần phá lệ này rồi. Trong Thần Quyết cung, người có thực lực mạnh hơn so với Mộ Chỉ Ly tuyệt đối không ít, có lẽ rất nhiều đệ tử sẽ cảm thấy không đáng, nhưng bọn hắn không thấy thế, bọn hắn coi trọng tiềm lực của Mộ Chỉ Ly, đồng thời cũng là thực lực so đấu của tất cả môn phái.
Sâu trong lòng Lăng Lạc Trần, hắn biết rõ nguyên nhân không phải như thế, hắn chỉ hy vọng Chỉ Ly được vui vẻ mà thôi, mà thân phận lần này của nàng vừa vặn cho hắn một lý do hợp lý, hắn nói như vậy cũng bởi như thế có thể giảm không ít phiền toái.
Trong điện.
Mấy vị trưởng lão nhìn mười lăm người trước mặt, trên mặt đều mỉm cười:
“Trong các ngươi, ai nằm trong top 10 tên?”
Thực lực vĩnh viễn xếp đầu tiên, trong môn phái càng phải như vậy.
Mộ Chỉ Ly và hai người khác đồng thời đứng dậy, nhìn thấy có ba người, tươi cười trên mặt họ càng đậm:
“Nói cho chúng ta biết, theo thứ tự các ngươi đứng thứ mấy?”
Không nghĩ tới trong top 10 tên của chiến trường Thiên Huyền bọn họ có được ba tên, tỷ lệ này không thấp.
Dù sao đi đến cũng có mười môn phái, nói như vậy có hai môn phái không có được người nào.
Nàng kia dẫn đầu nói ra trước:
“Tên ta xếp thứ chín.”
Trên mặt mang theo một tia tự hào, dù ở cuối trong mười tên nhưng có thể tiến vào top 10 tên cũng rất giỏi, ít nhất trong mười lăm người đứng đây nàng cũng xếp top 3.
Thấy nữ tử trả lời, nam tử kia cũng cười nói:
“Tại hạ tên thứ năm.”
So với việc nữ tử tự hào, nam tử hiển nhiên bình thản hơn một chút.
Đợi hai người nói xong, ánh mắt các trưởng lão cũng rơi trên người Mộ Chỉ Ly:
“Ngươi thì sao?”
Trong mười lăm người ở đây, bọn hắn đối với Mộ Chỉ Ly có hứng thú lớn nhất. Tuy bọn hắn không biết Mộ Chỉ Ly là người phương nào, nhưng nhìn bộ dạng thản nhiên của nàng khiến người khác có chút hiếu kỳ.
“May mắn đệ nhất.”
Mộ Chỉ Ly chắp tay, chậm rãi nói, đối với mấy vị trưởng lão lộ ra vô cùng tôn kính, nhưng thái độ của nàng lại không kiêu không nóng, trên mặt cũng không có chút mừng rỡ hoặc kích động, phảng phất đối với người lần này cũng không phải là rất để ý.
Loại biểu hiện này cũng khiến cho các trưởng lão một hồi kinh ngạc, xem ra danh tự đứng đầu quả nhiên khác với người thường, không riêng gì thực lực cao, tâm tính cũng không phải người bình thường có thể so sánh được.
“Ngươi tên là gì?”
Mấy vị trưởng lão lộ ra rất hiền lành, từ trên người nữ tử này bọn hắn thấy được bóng dáng của Lăng Lạc Trần, thái độ của hai người thực sự giống nhau a.
“Tại hạ Mộ Chỉ Ly.”
Ba chữ Mộ Chỉ Ly vừa ra, mấy vị trưởng lão cũng sững sờ. Đây chẳng phải là Mộ Chỉ Ly – người có thuật luyện đan có thể cùng Tư Đồ Diêu của Dược Tông so sánh được mọi người chú ý sao?