“Đây đúng là chuyện mà thám tử lớn phải làm.”
Sau khi trò chuyện mấy câu, anh ta lại dần tiến vào trạng thái suy tư.
Lúc Klein đang định chào tạm biệt để đến sân tập bắn dưới đất, Taslim chợt nhìn về phía hắn, nói:
“Anh Moriarty, tôi có thể hỏi một vấn đề được không? À, anh có thể thu phí tư vấn.”
“Vụ này miễn phí, với lại gọi tôi Sherlock thôi là được.” Klein cười ha ha trả lời.
Taslim gật khẽ đầu, nói với vẻ do dự:
“Tôi có một người bạn yêu một người không nên yêu, tình huống này phải giải quyết thế nào?”
Tuy mình vẫn luôn cho rằng, khi mà hỏi mấy vấn đề gì tương tự như trên thì “Tôi có một người bạn” bằng với “Bản thân tôi”. Nhưng màu sắc cảm xúc của Taslim đã nói rõ người đó không phải anh ta. Anh ta rất khó xử, nhưng lại không có chút cảm giác đau khổ nào… Klein đã mở linh thị hơi dựa về phía sau, đan hai tay lại với nhau.
“Rất xin lỗi, tôi không phải bác sĩ tâm lý, cũng không phải mấy chuyên gia chuyên tư vấn chuyện tình cảm trên báo đâu.”
“Lời khuyên duy nhất của tôi là, đừng phạm pháp.”
“Ha ha, đó chỉ là nói đùa thôi. Đầu tiên, chúng ta phải làm rõ ‘không nên’ bắt nguồn từ đâu? Là do giữa hai nhà có thù hằn hay sao?”
Taslim nhìn hắn, nói với vẻ bất đắc dĩ:
“Không, đây không phải là chuyện về ‘Romeo và Juliet’!”
Klein nghe được câu trả lời của đối phương thì bên tai như vang lên một giọng thì thầm hư ảo:
Tác giả Russel Gustave… Tác giả Russel Gustave… Tác giả Russel Gustave…
Hắn lắc đầu, nói một câu xin lỗi với Shakespeare. Tiếp đó hắn mỉm cười nói:
“Tác phẩm này của Russel đại đế quả thực quá kinh điển rồi, cứ nhắc đến chuyện tình yêu ngăn cấm thì tôi sẽ nhớ đến nó. Vậy rốt cuộc là tại sao không nên ở bên nhau chứ?”
Taslim trầm mặc vài giây mới nói:
“Tôi phải giữ bí mật, xin lỗi, cứ xem như tôi chưa hỏi gì cả.”
Giữ bí mật? Đó là một người rất có thân phận nhỉ… Yêu người cùng giới? Yêu người có cùng huyết thống? Klein kìm nén sự hiếu kỳ mãnh liệt, dang tay nói:
“Vậy tôi chỉ có thể đưa ra thêm một lời khuyên nữa, hãy đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm đắt khách như: ‘Sơn trang Bão Táp’, ‘Tình yêu và sự đố kỵ’…”
Đôi môi Taslim mấp máy mấy lần, than thở:
“Aizzz, đó chỉ có thể là cách cuối cùng. Theo tôi thấy, chuyện tình yêu trong mấy cuốn tiểu thuyết đắt khách đó không thể nào xảy ra trong cuộc sống ngoài đời thực được.”
“Tôi cũng thấy vậy!” Klein rất đồng cảm phụ họa.
Hai người nhìn nhau bật cười.
Tiếp đó Klein đứng dậy đến sân tập bắn dưới đất để luyện súng với luyện năng lực phi phàm. Đến gần giữa trưa thì hắn mới quay lại tầng 1, chạy thẳng đến sảnh tiệc buffet.
Trước đó hắn đã ngắm sẵn rồi, món cung ứng số lượng hạn chế hôm nay là gan ngỗng hầm rượu vang đỏ, phối thêm snack táo và bánh mì ngâm bơ.
Klein lấy xong đồ ăn, bưng khay đi về phía bàn của Taslim. Mà lúc này ở nơi đó, trừ Taslim ra thì còn có một người hắn quen nữa, đó là bác sĩ ngoại khoa Ellen Chris.
Vừa mới đặt khay xuống, còn chưa kịp ngồi, Klein chợt phát hiện một cây nạn gác bên ghế của vị bác sĩ ngoại khoa nọ.
“Ellen, làm sao vậy?” Hắn quan tâm hỏi thăm.
Ellen vóc người cao gầy, mặt mũi lạnh lùng, đeo mắt kính gọng vàng vỗ nhẹ lên đùi phải, nói:
“Aizz, đừng nhắc tới nó nữa, đúng là quá xui xẻo! Tôi bị ngã cầu thang, bị nứt xương khá nghiêm trọng, phải bó thạch cao.”
“Đúng là xui xẻo thật nhỉ.” Klein phụ họa than thở, đồng thời cắt một miếng gan ngỗng chấm nước tương nhét vào trong miệng. Cái cảm giác vừa chạm đã hòa tan khiến mùi thơm của mỡ khuếch tán ra ngoài, kích thích đến mỗi một vị giác.
“Tôi xui xẻo đã được một khoảng thời gian rất dài rồi.” Ellen nhấc tay đẩy đẩy gọng kính, thuận tiện xoa xoa thái dương.
Tiếp đó anh ta nhìn về phía Klein, lại nhìn về phía Taslim, hỏi với vẻ do dự:
“Anh Moriarty, anh có, anh có…”
“Có gì?” Klein ngẩng đầu hỏi.
Ellen đè thấp giọng:
“Anh là một thám tử lớn nổi danh, chắc là sẽ quen biết rất nhiều người nhỉ?”
“Cũng kha khá.” Klein không biết đối phương muốn gì nên trả lời một câu qua loa.
Ellen lại nhìn về phía Taslim, hít vào một hơi, nói:
“Anh có quen ai như là pháp sư trừ tà gì đó không? À không, ý của tôi là những người yêu thích thần bí học biết xem bói lại có chút ít bản lĩnh ấy. Tôi nghĩ, tôi cho rằng, sự xui xẻo gần đây của tôi không được bình thường cho lắm…”
“Tôi biết những thứ quỷ bí đó đa số đều là giả, là lừa người, nhưng tôi không tìm được cách nào khác để thoát khỏi sự xui xẻo này nữa rồi. Tôi đã thử đến nhà thờ cầu nguyện, đi quyên góp, tham gia lễ Misa, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào.”
Người yêu thích thần bí học biết xem bói có chút ít bản lĩnh… Anh như thể đang nói tới tôi vậy… Klein suy tư nói:
“Ellen, anh nói rõ ra xem, anh đã gặp phải những chuyện gì.”
Taslim bên cạnh cũng gật đầu:
“Đừng lo lắng, tuy tôi là tín đồ của chúa, nhưng không hề bài xích những thứ thuộc thần bí học.”
Ellen buồn rầu than thở:
“Rất nhiều, rất nhiều chuyện, ví dụ như: phẫu thuật thì sẽ xuất hiện sai sót; đi du lịch thì tàu hơi nước bị sự cố; trở về nhà lại phát hiện bị trộm; đến bệnh viện, kết quả lại ngã cầu thang… Anh nói, có phải ai đó đang nguyền rủa tôi không?”
Ừ, lúc trước đã nghe Ellen nhắc đến chuyện này… Klein hơi nhíu mày.
Klein từng là một Kẻ Gác Đêm, hắn nhanh chóng thông qua miêu tả này nghĩ đến một vật phong ấn:
Búp bê xui xẻo!
Là vật phẩm nào đó tương tự? Hắn mở linh thị, nghiêm túc hỏi:
“Ellen, anh nhớ kỹ lại xem, trước khi những chuyện xui xẻo đó liên tiếp ập tới, anh hoặc là người nhà của anh. À, người nhà của anh có gặp phải mấy chuyện xui xẻo tương tự không?”