“Cháu là Dịch Thần hả, An An vừa lên lầu rồi, không biết sao lại thế.”
Hai người bên cạnh trừng lớn hai mắt, cảm thán, không hổ là mẹ của Mặc Khuynh Thành, diễn trò là thiên phú hay là di truyền đây.
Quả nhiên, Dịch Thần nghe được lời của bà xong, đôi mắt âm trầm vài phần, khóe miệng vẫn giữ nụ cười, “Hóa ra là như vậy, vậy không biết bác gái có thể cho cháu biết An An ở phòng nào không, cháu mua cho cô ấy ít điểm tâm.”
“Phập…”
Hai mũi thêm bắn trúng ngực trái của Đào Hề Nhiễm và Hứa Tịnh.
Trước là Mặc Khuynh Thành khoe ân ái, hiện tại lại thêm một Dịch Thần, quả nhiên là phải nhanh chóng tìm người đàn ông của mình để an ủi thôi.
“Ta bảo dì Trương đưa cháu đi.” Nói xong liền gọi dì Trương, “Dì Trương, dì đưa Dịch Thần đến phòng An An đi.”
“Vâng, phu nhân.”
“Làm phiền dì Trương rồi.”
“Không cần khách khí, mời đi bên này.”
Sau khi Dịch Thần đi lên, Đào Hề Nhiễm mới nhìn tới ảnh chụp trong tay, “Oa, mẹ Mặc, đây là ảnh chụp áo cưới của công tử với anh cả Mặc ạ?”
Tầm mắt Lan Tuyết Mai bị kéo trở về, “Ừ, đây chính là ảnh chụp của hai đứa, đẹp không?”
Hai người chụm đầu vào xem gật gật đầu, ngay từ đầu bọn họ đã không thể tưởng được Mặc Khuynh Thành mặc áo cưới sẽ khuynh thành cỡ nào, hiện tại biết rõ, không những xinh đẹp, mà còn mang theo khí chất, ảnh một mình mặc áo cưới nhìn có vẻ độc nhất, toàn bộ khí tức tỏa ra, mà ảnh có Mặc Dận, lại có phần ôn nhu, cho dù chỉ đơn giản là bốn mắt nhìn nhau, hay là nắm tay, ôm, đều lộ ra tràn đầy hạnh phúc.
Rất nhanh, Đào Hề Nhiễm chọn ra mấy tấm chụp một mình cùng một tấm chụp chung, miệng vẫn nhắc tới, “Chụp ảnh chung còn có photoshop, nếu không thì phải ngược chết bọn họ.”
“Đem đầu anh cả Mặc xóa đi? Cậu xác định sau khi anh ấy nhìn thấy sẽ không đem món nợ này tính lên đầu cậu sao?”
Toàn thân Đào Hề Nhiễm run lên, khóe miệng giật giật, “Chắc là, sẽ không như vậy đâu?”
Hứa Tịnh cho cô một biểu tình “Tự cầu nhiều phúc” , nô tỳ cũng muốn làm nương nương.
Đào Hề Nhiễm nhất thời cảm thấy mấy tấm ảnh như nặng ngàn cân, nghĩ muốn đưa cho Hứa Tịnh lại bị cô ấy tránh khỏi.
“Hề Nhiễm, mình sẽ cầu phúc cho cậu.”
Đào Hề Nhiễm cười khổ: “…” Nói thế này sao giống như cô một đi không trở lại vậy?
Lan Tuyết Mai buồn cười nhìn hai người vẻ chối từ, trực tiếp cầm ảnh lên, “Không phải chỉ là đăng bức ảnh sao, xem biểu cảm của mấy đứa kìa, để ta, để ta đăng.”
Vừa lúc trên điện thoại mà có sẵn ảnh, không cần chụp, trực tiếp mở Weibo, gõ mấy dòng chữ, nhanh chóng đăng lên.
Hai người ôm lấy đầu nhìn thông báo đăng bài thành công, trực tiếp giơ ngón cái lên, bày tỏ vẻ vô cùng sủng bái với Lan Tuyết Mai, sau đó đồng thời lấy điện thoại ra, mở Weibo, phát lại bài kia.
Đào ma ma: Thái hậu đăng ảnh chụp áo cưới, đại trang viên còn không mau liếm ảnh!
Hứa ma ma: Tận mắt thái hậu đăng tin tức, oa oa oa, rất muốn lưu ảnh lại! Quản thật là quá đẹp rồi!
Người Đại trang viên lập tức bạo phát, bình luận biểu đạt tâm tình kích động của bọn họ.
“Trời ạ trời ạ, tôi đang nhìn thấy cái gì vậy? Công tử thật sự là đẹp đến bạo rồi! Quả thực là có thể công có thể thụ, vừa làm nam vừa làm nữ nha! Cái này bảo tôi tìm bạn trai như thế nào đây!”
“Tôi cảm thấy mấu chốt nhất là, phu nhân công tử tìm được thật sự là quá hợp nhau rồi…!
“Đã yên lặng lưu ảnh lại, để tôi liếm ảnh hàng ngày.”
“Hàng ngày? Này không đủ đâu, một tuần cũng không đủ!”
“Thái hậu uy vũ! Mong thái hậu sau này phát nhiều bài hon, chúng ta rang đồ ăn!”
“Vừa xem Weibo của thái hậu, quả nhiên, sau lưng công tử cường đại nhất định có một thái hậu cường đại, oa oa oa, nói vậy công tử học Piano chính là học cùng thái hậu, mà xem ra thái hậu rất nổi tiếng nha!”
“Lầu trên mới biết hả? Thái hậu là thần tượng của bọn họ Piano chúng tôi đó, không nghĩ tới thực ra là mẹ của công tử, quả nhiên thần tượng là người một nhà!”
“Chỉ có mình tôi bị dung mạo của phu nhân làm mờ hai mắt sao? Từ khi trở thành người của Đại trang viên, tôi liền mỗi ngày tự hỏi, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể xứng đôi với công tử yêu nghiệt như vậy, ngày hôm nay, cuối cùng cũng biết, quả thật là tuyệt phối, tôi quyết định, tôi muốn làm fan của phu nhân!”
“Tối hôm qua nhờ buổi tiệc mà tôi, muốn lộ ra một tin tức trọng đại, công tử cùng phu nhân là thanh mai trúc mã!”
“?! Thanh mai trúc mã? Cảm giác có thích hay không?”
“Tôi còn nghe nói bọn họ đều là người Mặc gia, phu nhân được Mặc gia nhận nuôi, không lẽ thái hậu đã dự kiến trước từ nhỏ, đây là nuôi vợ từ nhỏ sao!”
…
Mỗi người một ý, nhưng trong lời nói của mỗi người đều đã thổ lộ đang chúc phúc cho hai người, mà Lan Tuyết Mai cầm di động lần đầu tiên thấy tốc độ thông báo lại nhanh như vậy, cười vui vẻ, hai người bên cạnh cùng xem thầm nghĩ một tiếng quỷ quyệt.
Mà đương sự lại ở trong phòng nhắm mắt lại.
Mặc Dận ôm cô, dùng ánh mắt miêu tả hai hàng lông mày của cô, đôi mắt, mũi, đôi môi đỏ mọng…
Cằm để trên đầu cô, hô hấp mang theo mùi tóc, bàn tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô.
Miệng lại ngâm nga: “Tiểu bảo bối, mau mau ngủ, trong mơ có anh cùng em…”
Mặc Khuynh Thành còn chưa ngủ được, nghe tiếng hát của anh, dần dần tiến vào giấc mơ.
Trong mơ, cô thấy hai người trên bia mộ, hai người họ nắm tay mỉm cười nhìn mình, không nói gì, nhưng chỉ nhìn nhàn nhạt như vậy, liền cảm thấy đây là một loại hạnh phúc.
Cô nở nụ cười, cảm giác đau thương lúc đứng ở trước ngôi mộ liền bị ôn nhu bao lấy…
Đúng vậy, cho dù cô biết bọn họ đã rời đi, nhưng cũng không có nghĩa là cuộc sống của cô sẽ không có bọn họ làm bạn, bởi vì bọn họ luôn bên cạnh cô, nhìn theo cô từ lúc còn nhỏ đến khi sắp trở thành duyên dáng yêu kiều thành vợ của Mặc Dận, có lẽ trải qua mọi thứ, trùng sinh, tình thương, nhưng toàn bộ điều này, đều là vì giờ khắc hạnh phúc này.
Cha mẹ, con sống rất tốt, con cực kì hạnh phúc, cũng sẽ tiếp tục hạnh phúc…
Mặc Dận nghe hô hấp người trong lòng dần trầm ổn, khóe miệng cong lên, liền biết trong mơ cô nhất định đã thấy cha mẹ ruột, cũng cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.
Được dì Trương đưa tới trước cửa phòng An An, cảm ơn bà, sau đó vặn tay cầm cửa.
Đóng cửa.
Trong đầu nghĩ tới tình hình hiện tại, tầm mắt nhìn tới, tay thon dài lấy điện thoại trong túi ra, gọi một cuộc.
“Tút tút tút.”
Anh cũng không nóng nảy, lặng lặng nghe tiếng tổng đài nói, tắt, lại gọi lại.
“Tút tút tút.”
Cuối cùng, Lê An An như là lương tâm trở lại, tiếp nhận điện thoại.
“Alo…” Giọng nói hơi khàn khàn, giống như mới tỉnh ngủ dậy.
Dịch Thần cũng không vạch trần, ôn nhu hỏi: “An An, mới tỉnh ngủ sao? Giờ anh đang ở trước cửa phòng em.”
?!
Lê An An trong phòng thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống, vậy mà đã ở cửa rồi hả?
Vỗ ngực, mới nói: “Em mới tỉnh ngủ, sao anh đột nhiên lại tới vậy?”
“Nhớ em, nên tới.”
“Oanh.”
Hai má nhanh chóng đỏ lên, Lê An An vội ho một tiếng, “Em, em thay đồ xong rồi ra mở cửa.”
“Được.”
Hơn mười phút sau, Dịch Thần thấy tay nắm cửa chuyển động.
“Két.”
“Dịch Thần, em, xuống lầu đi.”
Dịch Thần giữ lấy Lê An An, cười nói: “Bác gái nói em chưa ăn sáng, vừa lúc, anh mang theo điểm tâm, ăn xong rồi xuống.”
?!
Lê An An một bộ “Em nghe không rõ, anh nói lại lần nữa đi”.
Dịch Thần khẽ cười một tiếng, trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết.
“Rầm.”
Trong nháy mắt, trời đất xoay chuyển, Lê An An lập tức trở lại trong phòng, còn bị Dịch Thần đè ở trên cửa.
“Dịch Thần, Dịch Thần, anh như vậy làm em thấy rất không thoải mái.”
“A…? Vậy sao?”
Hơi thở áp sát lại, Lê An An nháy mắt cảm thấy bản thân không thể thở nữa rồi.
Tay nhỏ đẩy đẩy, “Dịch Thần, em không thở được.”
“Bảo bối, giả vờ ngủ rất tốt?”
“Ai giả vờ ngủ mười năm không lấy vợ!”
Lê An An phản bác theo bản năng, vừa dứt lời, không khỏi ảo não, chết tiệt, ai kêu nhanh miệng, này không phải là nói cho anh biết mình có tật giật mình sao!
“Ha ha, bảo bối, em thật ngốc.”
Hai tay lập tức tiến tới cổ áo anh, gắt gao túm, “Dịch Thần, con mẹ nó anh có ý gì, em ngốc chỗ nào, nói cho rõ ràng!”
Bộ dạng phục tùng mắt nhìn tay nắm cổ áo mình, không thèm gạt ra, một nụ hôn hạ xuống, Lê An An sợ tới mức lập tức buông tay ra.
“Nhanh cút ngay cho em, em đói bụng!”
Nói xong liền đẩy anh ra, lấy túi đồ, đi đến trên ghế ngồi xuống.
“Không sai nha, mang đến đều là đồ em thích ăn.”
Mở nắp ra, uống một ngụm cháo, thỏa mãn kêu một tiếng.
Dịch Thần nhìn Lê An An chỉ như vậy đã thấy thỏa mãn, liền cười, cũng cảm thấy cực kỳ ấm áp.
“An An, em ăn chậm một chút, không đủ anh lại đi mua.”
“Đủ rồi đủ rồi.” Miệng cắn một cái bánh bao, nói không rõ lời.
“Leng keng, leng keng.”
Điện thoại đột nhiên vang lên, theo bản năng lấy ra nhìn xem, “Oa, mẹ Mặc thật quyết đoán!”
Không sai, cô đang xem tin mà đám Hứa Tịnh chuyển tiếp trên Weibo.
Lúc này, một bàn tay lấy điện thoại của cô đi.
“Dịch Thần, anh làm gì vậy, mau trả lại cho em!”
Dịch Thần bình tĩnh bỏ điện thoại vào trong túi áo mình, “Em ăn trước đi, ăn xong anh trả lại cho em.”
Lê An An bĩu môi, cũng không đòi nữa.
Ở một biệt thự khác, tản ra khí tức âm trầm.
“Bốp.”
“Anh Thụy!”
Lily đau lòng đỡ Tô Thụy, nhìn bên má phải hiện lên dấu bàn tay cực kì rõ ràng, hướng về phía đối diện nói với Văn Sương: “Bác gái, anh Thụy cũng không cố ý, người đừng trách anh ấy.”
“Cô tránh ra cho tôi!” Văn Sương phẫn nộ túm áo Tô Thụy, “Tô Thụy, sao con có thể làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ con không biết nếu ông nội gặp chuyện không may, con cũng không thể lo cho thân mình được?”
Ánh mắt Tô Thụy trống rỗng, đối với lời mẹ anh ta nói, anh ta không có gì để nói.
Văn Sương càng thêm tức giận, lại quăng một cái tát, hai tay nắm lấy bờ vai anh ta, lắc lư, “Tô Thụy, con nói chuyện đi! Nói cho mẹ là không phải con cố ý đi! Con nói đi!”
“Mẹ…” Đôi môi khô nứt khó khăn phun ra một chữ, lại mang theo đau khổ vô tận.
Tay nắm cổ áo từ từ buông ra, Văn Sương thống khổ lui về sau vài bước, sau cùng vô lực tựa vào tường, “Thụy nhi à Thụy nhi, lần này Tô gia chúng ta thật sự xong rồi, thật sự xong rồi!”
Bà ta không biết bản thân sắp sửa đối mặt với kết cục gì, thế giới u ám hoàn toàn bao phủ lấy bà ta, hai trụ cột chống đỡ Tô gia đều bị bắt rồi, mà Thụy nhi bà ta yêu thương nhất lại…
Anh ta cái gì cũng không biết, cho dù có mưu kế, nhưng không biết vì sao, đối với Mặc Khuynh Thành thay đổi không giống như trước kia, chẳng lẽ anh ta thật sự động tâm? Vậy người phụ nữ này là sao? Không được, bà ta không thể để cho anh ta tiếp tục kéo dài.
“Thụy nhi, con cùng Lily về nước M đi.”