Chu Vận: “Từ từ sẽ đến, đừng nóng vội.”
Bên cạnh bỗng xuất hiện một cái đầu, Chu Vận giật mình, sau đó nhận ra là một người khom người xuống quá sâu thôi. Chu Vận ngồi ở vị trí ngoài rìa, người này cầm một chồng danh thiếp lớn trong tay, khom lưng đưa cho từng người một. Tuổi tác anh ta cũng không lớn, còn có vẻ ngại ngùng hơn cả Hồng Tiểu Vi, ăn nói nhát gừng, ngay cả tên công ty cũng nói không rõ.
“… Cô là lập trình viên à? Công ty của chúng tôi đang tuyển lập trình viên đấy.” Anh ta nhỏ giọng.
Chu Vận nhìn danh thiếp, công ty Trách nhiệm hữu hạn Internet Phi Dương, Quách Thế Kiệt – Giám đốc mỹ thuật.
Chu Vận nói: “Ngay cả giám đốc mỹ thuật của công ty như anh cũng phải ra ngoài tuyển người sao?”
Quách Thế Kiệt đỏ mặt: “Nhân, nhân viên không đủ…”
Khách mời phát biểu khai mạc trên sân khấu là lãnh đạo văn phòng truyền thông mạng của quốc gia. Sau khi ông ta nói dài dòng một hồi, MC lên sân khấu tổng kết, rồi lại mời vị lãnh đạo kế tiếp lên phát biểu.
Dưới sân khấu hoàn toàn chẳng có ai nghe. Nghề này là vậy, mọi người chỉ thích nội dung cụ thể, đám thanh niên không thích quy củ cổ lỗ. Tất cả đều giống như Hồng Tiểu Vi và Quách Thế Kiệt, thà rằng tranh thủ thời gian phát danh thiếp của công ty còn hơn.
Đây là một thời đại rất tuyệt diệu. Ngày xưa nếu muốn thành lập công ty, nào là tài chính, PR, giao thiệp… gom bao nhiêu cũng không đủ. Nhưng hiện giờ, một nghìn người trong hội trường phải có ít nhất tám trăm người là dưới hai mươi lăm tuổi, mỗi người họ đều tràn đầy lòng tin vào tương lai.
Tuy không phải tất cả mọi người đều có thể đi đến đích, nhưng ít ra thời đại này đều cho họ một cơ hội. Bất kể ba người, hai người, thậm chí là một người, họ chỉ cần nắm chắc thời cơ, bắt kịp trào lưu thì dù chỉ một sản phẩm thôi cũng đủ nâng người ta lên đến tận mây xanh, hùng cứ một phương rồi.
Một chàng trai đi ngang qua cô. Áo đen, quần đen, dáng vẻ phóng khoáng. Vóc dáng anh ta cao ráo, bước đi hơi khòm, trông có vẻ lười nhác.
Lãnh đạo trên sân khấu lại đi xuống, lúc này đến lượt đại biểu công ty lên phát biểu, công ty đầu tiên là Cát Lực.
Phương Chí Tịnh làm người đại diện phát ngôn cho công ty, nhận được nhiều sự chú ý hơn hai người mang danh lãnh đạo trước đó nhiều. Hắn dõng dạc giới thiệu về công ty mình, liệt kê những thành quả Cát Lực đã đạt được cũng như phương hướng phát triển trong tương lai, bày tỏ công ty Cát Lực có khát vọng kéo cả ngành công nghệ lên đỉnh phồn vinh.
Dáng vẻ hắn phấn chấn và bóng lưng thờ ơ vừa đi ngang qua kia tạo nên hình ảnh đối lập rõ rệt.
“Đây là thời đại phồn thịnh cũng là thời đại ước mơ, những anh hùng giong buồm ra biển, đón gió lướt sóng, khát vọng chứng minh tất cả bằng thực lực của mình.”
Chu Vận hít một hơi thật sâu.
Không chỉ là người phía sau không nghe phát biểu mà ngay cả Cao Kiến Hồng ngồi hàng đầu tiên cũng giả điếc với bài phát biểu của Phương Chí Tịnh. Anh ta nhắm mắt lại, ngón tay đặt lên huyệt thái dương, xoa dịu cơn mệt mỏi.
Nhân viên hướng dẫn hai bên đang thư thả bàn về trò chơi mới nhất vừa ra mắt thì một bóng dáng đen như mực thoáng qua trước mặt.
Lý Tuân ung dung đi đến khu khách VIP như nhà mình, ngồi xuống vị trí khách VIP được mời lên sân khấu phát biểu.
Lúc này nhân viên mới cuống quýt ngăn cản.
Ngay khoảnh khắc Lý Tuân vừa ngồi xuống, Cao Kiến Hồng liền chậm rãi mở mắt ra, anh ta không quay đầu lại, chỉ nhìn qua khóe mắt đã đủ biết được người đến là ai.
Nhân viên hướng dẫn đi đến, nhỏ giọng nói với Lý Tuân: “Thưa anh… xin hỏi anh có thiệp mời VIP không ạ?”
Lý Tuân liếc nhìn người nhân viên, ánh mắt không ôn hòa chút nào. Cậu nhân viên trẻ tuổi bị anh nhìn đến mức sợ sệt: “Thưa anh, nếu không có thiệp mời…”
“Tôi biết anh ấy.” Cao Kiến Hồng thản nhiên nói.
Cậu nhân viên sửng sốt: “Ồ, vậy được ạ.”
Cậu ta rời đi, hai người đàn ông ngồi ở đấy cũng không ai nói chuyện với ai. Cả hội trường chỉ có ánh đèn sáng rực trên sân khấu, những nơi khác đều được chiếu ánh đèn màu xanh tím mờ tối, không khí càng trở nên trầm trọng.
Lý Tuân vô cảm nhìn người phát biểu trên sân khấu. Theo từng lời phát biểu của Phương Chí Tịnh, màn ảnh lớn trên sân khấu chiếu đoạn phim quảng cáo trò chơi mới của công ty Cát Lực. Theo tốc độ phát hành này, ít nhất Cát Lực sẽ có lượng tải về cao nhất trong hai quý tiếp theo.
“Tôi hỏi lại một lần nữa.” Lý Tuân khẽ nói.
Cao Kiến Hồng lạnh lùng nhìn phía trước: “Cậu hỏi mấy lần đi nữa thì đáp án đều như nhau cả thôi.”
Lý Tuân im lặng, dường như còn đang cho Cao Kiến Hồng thời gian suy nghĩ. Vẻ mặt Cao Kiến Hồng càng lúc càng lạnh, anh ta quay đầu lại, không nhịn được giễu cợt Lý Tuân: “Trước kia cậu đâu có như vậy, sao bị giam mấy năm mà đã trở nên tình cảm thế. Cậu đừng làm tôi sợ nhé.”
Lý Tuân cũng quay đầu, gương mặt thoáng mang nét cười rất nhẹ, ẩn chứa vẻ lạnh lẽo và khinh khỉnh.
“Cho nên cậu muốn đối nghịch với tôi à?”
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt hờ hững của Lý Tuân, dây thần kinh nơi xương thái dương trái của Cao Kiến Hồng liền căng ra, đau nhức như thể có người lấy kim tiêm đâm vào với tốc độ cực nhanh, mắt trái cũng nóng lên theo.
“Cậu phải nghĩ cho kỹ đi.” Giọng Lý Tuân thong thả như đang nói chiếc ghế đang ngồi êm cỡ nào vậy.
Cao Kiến Hồng vô thức nhớ lại trước đây. Ánh mắt Lý Tuân ngày xưa cũng như vậy, không bao giờ né tránh, luôn nhìn thẳng tất cả. Tuy khi đó anh mới chỉ là sinh viên, mang theo mấy tay mơ khoa công nghệ thông tin, nhưng dự án lớn cỡ nào cũng dám nhận. Bây giờ anh cũng không quan tâm đến mình đã là một người bỏ nghề sáu năm, cô độc một mình, công ty lớn cỡ nào cũng dám kình.
Dạ dày Cao Kiến Hồng cuồn cuộn như dời sông lấp biển.
Sao Lý Tuân lại tự tin đến vậy?
“Ồ, ai thế kia?”
Lúc Cao Kiến Hồng và Lý Tuân đang nói chuyện, Phương Chí Tịnh đã kết thúc bài phát biểu. Khi nãy ở trên sân khấu, hắn đã chú ý thấy Lý Tuân đến, lúc đó giọng hắn thoáng chốc run lên, rồi lại lập tức điều chỉnh lại. Nhưng dù chỉ phút chốc như thế vẫn khiến hắn nảy sinh bất mãn, nhất định phải đến xử lý kẻ làm tâm tình hắn dao động kia.
“Nhân viên đi đâu hết rồi, ai cũng có thể tùy tiện cho vào đây được à?” Phương Chí Tịnh nhìn sang bên cạnh.
Cậu nhân viên lại phát hiện ra chuyện không ổn, vội vàng đến giải thích. Nhưng Phương Chí Tịnh hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội cất lời liền mắng xối xả. Cậu nhân viên không chen được câu nào, đành yên lặng chịu đựng.
Đáng tiếc dù bên kia có ầm ĩ cỡ nào, Lý Tuân và Cao Kiến Hồng đều không để ý đến.
Cao Kiến Hồng không chịu nổi cơn nhức đầu, trầm giọng nói: “Cậu đi đi.”
Lý Tuân không hề nhúc nhích, dường như đang tính toán gì đó, hồi lâu sau mới khẽ nói: “Cao Kiến Hồng, đây là lần cuối cùng tôi tìm cậu, thôi thì tôi nói thẳng vậy.”
Mí mắt Cao Kiến Hồng lại giần giật, gằn giọng nói: “Cậu đi nhanh đi.”
Nhưng anh ta không ra lệnh được cho Lý Tuân, từ trước cũng thế mà nay cũng vậy, anh ta chưa bao giờ có thể ra lệnh được cho Lý Tuân được.
Trong lúc vô tình ngước mắt, anh ta hoảng sợ phát hiện, lần này trong ánh mắt của Lý Tuân thật sự có “tình cảm” rồi. Trong đầu anh ta bất chợt vang vọng lời Chu Vận nói – Cậu hoàn toàn không hiểu anh ấy, Lý Tuân hung hãn nhưng không tuyệt tình.
Giọng Lý Tuân khe khẽ, cố ép mình bỏ hết tất cả, nói với Cao Kiến Hồng: “Cao Kiến Hồng, cậu đuổi hắn cút đi, cậu công ty này tôi sẽ cho cậu.”