“Lão Mặc, xem ra cơ hội nay ông ta không muốn rồi.”
Mặc Ngật thở dài, không nhìn Quảng Lương Bình, “Một khi đã như vậy, Nhất Hào, nên như thế nào liền như vậy đi.”
…
Một buổi tối, dân chúng đang an ổn ngủ say, mà bọn họ không biết, đêm nay Hoa Hạ xảy ra thay đổi động trời.
Quảng gia bị giam vào tù, trong đó một con trai con gái biến mất không thấy.
Tới cùng đã xảy ra chuyện gì, Nhị Hào bị kéo xuống ngựa.
Sau này Hoa Hạ phát triển như thế nào?
…
Rất nhiều tiêu đề đã không ngăn được điều mọi người quan tâm.
“Nghe nói công tử trước bị bắt cóc ở nước M? Có sao không?”
“Không có chuyện gì, tối qua vẫn nhìn thấy công tử, nhưng mà có một tin tức mọi người nghe xong sẽ đau lòng.”
“Mau nói, không cầng thừa nước đục thả câu.”
“Công tử đính hôn rồi!”
“Cái gì? Đính hôn rồi? Là có chính cung phu nhân rồi hả? Vậy Tống nương nương trước đó thì sao? Anh ấy làm sao bây giờ?”
“Cái này chúng tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng lúc nhìn thấy chính cung phu nhân, anh ấy cùng công tử thật sự rất xứng đôi!”
“Thật sự? Có ảnh chụp hay không? Chúng tôi muốn xem! Cho dù là cẩu lương cũng được!”
“… Cái này tôi không có, bẳng không chúng ta đi hỏi công tử đi?”
“Ý kiến hay!”
Vì thế, tất cả mọi người chạy tới Weibo của Mặc Khuynh Thành thể hiện khát vọng của mọi người, có người thông minh còn chạy sang Weibo của Lê An An hỏi.
“An ma ma, người mau ra đây, chúng tôi muốn xem ảnh của phu nhân!”
“An ma ma, người không thể thỏa mãn chút khát vọng của chúng tôi sao, nếu không thì chúng tôi nhất định sẽ đến cửa nhà cô chờ!”
“Đáng thương cho chúng tôi, cái gì cũng không làm được, chỉ chờ An ma ma đem thức ăn ra.”
“Đem thức ăn ra, đem ra …”
Trải qua sự kiện lớn tối hôm qua Lê An An rốt cục cũng được ngủ bù trên chiếc giường mềm mại của Mặc gia, đáng tiếc…
“Leng keng, leng keng…”
Cau chặt mày, đầu tóc lộn xộn, tay đưa ra đem gối bên cạnh che ở trên đầu, ý muốn ngăn chặn tiếng kia truyền vào lỗ tai.
“Leng keng, leng keng…”
“A a a a!”
Vứt gối ra , hất tóc tức giận trừng mắt nhìn chiếc điện thoại.
Mở màn hình, nhìn tin tức bên Weibo nhảy ra, não đại tất cả đều đã kịp thời rồi.
MD, ai có thể nói cho cô biết, mới có một buổi tối, vì sao có nhiều tin như vậy!
Mở ra xem thử, nhất thời cảm thấy ngày tận thế rồi.
Phát cẩu lương, muốn ảnh chụp, còn phải là ảnh áo cưới?
Chính cô còn không biết có cái gì mà ảnh áo cưới, này không phải là bảo cô mặt dày đi hỏi sao? Không, không đúng, hiện tại cô nên suy xét tìm người photoshop thì tốt hơn.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
“An An, cậu xem điện thoại chưa?”
Đào Hề Nhiễm cùng Hứa Tịnh hai người thở hồng hộc, thấy bọn họ còn không kịp thay áo ngủ liền biết, bọn họ cũng kinh ngạc giống như cô, nhất thời tất cả phiền toái liền giảm đi không ít.
Quơ quơ di động trong tay, “Có, mình vừa xem xong, kiểu chua xót này, quả thực không giống trở lại một lần.”
Hai người ở cửa đồng thời gật đầu, đúng vậy, tối hôm qua kinh tâm động phách đã khiến cho bọn họ ngủ thiếp đi, kết quả không dễ dàng ngủ ngon được, lại bị mấy tiếng thông báo kia trực tiếp bùng nổ, nếu không vì nghĩ tới điện thoại rất đắt tiền, bọn họ đã sớm ném đi.
“Hiện tại quan trọng nhất là, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Đào Hề Nhiễm thật sự không có gan tới tìm Mặc Khuynh Thành, huống hồ là cô ấy còn ở phòng ngủ của Mặc Dận nữa.
Hai tay liền vuốt, di động trong tay liền rơi xuống,
“Bịch.”
“Được rồi, tình huống hiện tại cũng không tệ.”
Nhặt điện thoại lên, nhìn màn hình điện thoại tối đen, lần đầu tiên cảm thấy được bản thân chưa đổi điện thoại là cực kì sáng suốt, ít nhất rơi một cái điện thoại liền trực tiếp tắt.
Hai người liếc nhau, rất có ngầm hiểu tắt di động trong tay đi, tạp âm quấy nhiễu mộng đẹp của bọn họ cuối cùng cũng kết thúc.
“Nhưng mà, chúng ta ở nơi này không có được điều họ muốn, những người khác…” Hứa Tịnh xoắn xuýt nói ra băn khoăn của bản thân.
Lê An An trực tiếp cho cô một ánh mắt “Cậu thật ngốc”, Đào Hề Nhiễm thì nói thẳng: “Chỉ cần không ầm ĩ chúng ta, bọn họ thích tìm ai thì tìm.”
Hứa Tịnh: “…” Thật có đạo lý, cô không thể phản bác lại.
Trái ngược với bọn họ, ở một căn phòng khác hoàn toàn bất đồng.
Mặc Khuynh Thành ngủ một giấc ngon khi tỉnh lại liền cảm nhận được ấm áp ôm lấy mình, hai mắt còn không mở ra đã bị hơi thở nóng bỏng cuốn sạch, hai môi kề nhau, dây dưa, dung hợp…
Sáng sớm làm vận động xong, Mặc Khuynh Thành hưởng thụ Mặc Dận phục vụ đặc biệt cho, lười biếng nằm trên ngực anh.
“Dận, có người nói em và anh bộ dáng không giống.” Tùy ý nói một câu, cô cực kỳ rõ ràng cảm nhận được cánh tay ôm mình cứng lên.
“Cục cưng, thế giới có muôn vàn bộ dáng không giống nhau không phải là bình thường sao?”
Ngón tay từng tấc xen kẽ vào mái tóc đen tuyền thon dài, như là trước đó không xảy ra chuyện gì cả.
“Vậy sao, nhưng em cũng cảm thấy được bộ dáng của em không giống với cả nhà, so sáng mà nói, anh càng giống người Mặc gia hơn.”
Từ ngực anh ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt của anh.
Động tác trên tay ngừng lại một lúc, “Cục cưng, em đang nghi ngờ cái gì?”
Không lẽ cô biết cái gì rồi? Tuy anh chưa từng nghĩ tới giấu diếm, nhưng tự mình biết anh nói kết quả sẽ không giống như vậy.
“Em cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, cho dù bộ dáng em không giống, nhưng vẫn là người Mặc gia.”
Tựa đầu vào ngực anh tiếp, nhắm mắt lại, môi mỏng phun ra một câu cực kì tùy ý, lại lộ ra rất nhiều dấu vết.
“Đương nhiên, em vĩnh viễn là người Mặc gia.”
Tay khẽ vỗ nhẹ sau lưng cô, sự hiểu ngầm giữa hai người đã đạt tới có một số việc không cần phải nói quá rõ, ví như cô đã biết được thân thế của mình, ví như anh cũng biết cô dĩ nhiên biết…
“Đúng rồi, Dận, video tối hôm qua là như thế nào?”
Tối hôm qua tuy không lo lắng bọn họ sẽ giống như kế hoạch của Quảng Lương Bình sẽ bị bắt đi, nhưng không nghĩ tới sự tình lại rất nhanh liền kết thúc, mà bước ngoặt của vụ này, chính là video Lý Lợi lấy ra.
“Cái đó hả, người nào đó tặng cho em làm quà tạm biệt.” Nhắc tới cái này, đôi mắt Mặc Dận trở nên vô cùng thâm trầm.
Quà tạm biệt?
Mặc Khuynh Thành nhanh chóng suy nghĩ tới, liền biết người kia là ai rồi.
Nhan Tử Diệp, anh ta thậm chí có tâm trí như vậy, không chỉ có thể khiến cho mọi người làm theo kế hoạch của anh ta, còn có thể thông qua một phương diện cực nhỏ đến tất cả mọi người sẽ không nghĩ tới, đem mình tới trong tay người Hoa Hạ đảm bảo an toàn của mình, mà cái video này, cực kỳ rõ ràng cho thấy Quảng Lương Bình bởi vì Nhan Tử Diệp đột nhiên không liên quan tới chuyện sau này mới xảy ra, đó chính là nói, cái camera này, sớm đã được đặt ở đó rồi.
“Dận, người như vậy, trở thành kẻ địch thật là quá khủng bố rồi.”
Đáng tiếc, bọn họ nhất định không làm bạn được, càng bởi vì chuyện lúc trước, rất có khả năng trở thành kẻ thù…
“Không cần lo lắng, anh có thể ứng phó được.”
Nghĩ đến kế hoạch đang tiến hành ở nước Y, cho dù Nhan Tử Diệp có thông minh thế nào, bản thân anh cũng sẽ lột một lớp da của anh ta xuống.
“Chú ý an toàn.” Cô tin tưởng Mặc Dận nói, nhưng cũng lo lắng vì đạt được mục đích, mà làm ra chuyện đả thương kẻ thù 1000 thì tự tổn thương bản thân 800.
“Yên tâm, anh sẽ không cho phép người khác tính phúc.”
Hai má Mặc Khuynh Thành đỏ lên, giận dữ trợn mắt nhìn anh, đề tài rõ ràng đứng đắn như vậy, vẫn bị anh nói thành lời nhỏ nhẹ.
“Mặc Dận, anh thật là đồ sắc phôi.”
“Ừm, anh chỉ sắc em.”
“Cút ngay!”
Trực tiếp đẩy đôi tay làm xằng làm bậy của anh ra, không biết là quá xấu hổ hay là quá giận, mặt sung huyết đỏ bừng lên, lại nói: “Hôm nay em muốn đi vào trong đó nhìn xem.”
Động tác trên tay Mặc Dận ngừng lại, sau đó càng thêm mãnh liệt, “Cục cưng, em muốn đi chỗ nào?”
Tay nhỏ cường mạnh ngăn cản động tác của anh, mặt trầm xuống nói: “Dận, em đi tới nơi mọi người hàng năm đều tới ở sau lưng em.”
Hàng năm của ngày hôm qua, ngày sinh nhật nhưng, ban ngày Mặc Dận chỉ làm bạn với ông nội bà nội, buổi tối tất cả mọi người ở đây, chỉ có anh không ở đây, cho dù cô ngu ngốc thế nào, cũng biết bọn họ luôn tới nơi đó, nơi mai táng cha mẹ ruột của mình.
Mặc Dận vùi đầu ở trong cổ, ý đồ để cho cô từ bỏ suy nghĩ này, ngày hôm qua tất cả mọi người không rời khỏi, hôm nay bọn họ nhất định sẽ đi, nếu mang theo cục cưng, không phải đại biểu cho…
“Cục cưng, chúng ta không đi có được không?”
“Anh không đưa em đi, em bảo Archibald tra.”
Mặc Dận bị tính tình của cô ép thành không phản bác được, sao anh muốn cô cứ như vậy mà đối mặt với hiện thực tàn khốc.
“Dận, em biết lo lắng của anh, nhưng em đã biết rồi, em cũng không phải trẻ con nữa, em có thể biết rõ cái gì mới là quan trọng nhất, nhiều năm như vậy chưa từng gặp mặt, ít nhất năm nay, em muốn đi xem.”
“Ài…” Thâm sâu thở dài, “Được.”
Ở vùng ngoại ô Lăng Bình Sơn, một chiếc ô tô đen chạy tới.
“Mỹ nữ, rốt cuộc hằng năm chúng ta bái tế là ai vậy?”
Ở Mặc gia ngoại trừ Mặc Khuynh Thành ra, Mặc Giác cũng không biết, chỉ là từ nhỏ anh đã biết, sinh nhật anh cả không tổ chức, mà hàng năm chuyện bái tế em gái cũng không biết, sau này lớn lên, anh mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan tới em gái, chỉ là anh không thể nào biết được nguyên nhân.
Lan Tuyết Mai mặc váy dài đen vẻ mặt trầm trọng, mỗi khi đến đây, bọn họ lại nhớ tới cảnh tượng khi đó, ngọt ngào, vui vẻ, mà lại hơi chua sót.
“Xú tiểu tử, con không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần đi theo chúng ta tế bái là được!”
Mặc Tuyển Thần nhìn vợ yêu của mình lộ ra vẻ mặt như vậy, liền biết bà lại bắt đầu đau lòng rồi, vỗ một cái lên đầu Mặc Giác, gầm thét.
Mặc Giác ôm chỗ bị đánh tới, khổ cũng không dám nói thêm gì, được rồi, anh không hỏi là được.
Xe dừng lại ở trên lưng chừng núi, đứng trước một tòa bia mộ, nơi này chính là nơi họ muốn tới.
“Lão gia, phu nhân, nhị thiếu gia, đến nơi rồi.”
Chú Trương dừng xe lại, ông hôm nay, mặc một bộ tây trang màu đen, đến gang tay cũng đeo màu đen.
“Chú ở phía dưới chờ chúng tôi, chúng tôi lập tức liền xuống.” Mặc Tuyển Thần phân phó, tiện đỡ Lan Tuyết Mai đi lên.
Bậc thanh cực kì rộng rãi, dẫm lên trên không có một chút bất ổn nào, nhưng dù vậy, thân thể Lan Tuyết Mai vẫn hơi run rẩy.
“Vợ, nếu không chúng ta về đi.” Mặc Tuyển Thần cực kì lo lắng, qua nhiều năm như vậy, chỉ cần vừa đến hôm nay, thân thể Lan Tuyết Mai sẽ trở nên rất yếu ớt, lại thêm cảm xúc như vậy, thời gian rất lâu cũng không khỏe lên.
“Tuyển Thần, em muốn thay bảo bối tới thăm bọn họ, nói cho bọn họ biết tình hình gần đây của con, nói cho bọn họ…”
Nghe lời của bà, Mặc Tuyển Thần là đau lòng, mà Mặc Giác lại kinh ngạc.
Chẳng lẽ bọn họ chính là cha mẹ của em gái?
Mặc Tuyển Thần mặc kệ anh kinh ngạc, nói câu: “Theo kịp.” Tiện ôm Lan Tuyết Mai bước nhanh đi tới.
Mặc Giác thu hồi suy nghĩ, bước nhanh theo kịp, chỉ là trong lòng phức tạp không ai biết.
Rất nhanh, bọn họ tới trước một ngôi mộ, ở trên khắc hai cái tên.
Đỡ Lan Tuyết Mai xuống, Mặc Tuyển Thần lấy bó hoa cúc trong lòng Mặc Giác ra, đặt ở trên mặt đất.
“Andrea, tôi tới gặp hai người đây.”
Lan Tuyết Mai nhẹ giọng nói xong, gió ở xung quanh từ từ gợi lên, như là đang hoan nghênh bọn họ đã tới.
“Andrea, bảo bối đã trưởng thành rồi, cũng giống như lúc trước chúng ta đã nói, cùng với Dận nhi, chỉ là toàn bộ những việc này, cô đều không nhìn thấy được, đúng rồi, tôi còn mang theo ảnh hai đứa mặc đồ cưới nữa, nói vậy hai người cũng muốn xem một chút nhỉ.”
Lấy ảnh chụp từ trong túi ra, cẩn thận mở ra, đối diện với bia mộ, cực kì vui vẻ nói, “Cô xem bảo bối này, bộ dáng cũng như cô, ánh mắt rất hấp dẫn người khác, hiện tại con đã là minh tinh rất có tiếng ở Hoa Hạ, Dận nhi cũng cực kì yêu con bé, áo cưới này là tôi dựa vào thiết kế áo cưới lúc trước của cô để cải tạo thành, thế nào, có xem được hay không?”
“Hai người bọn nó có thể ở bên nhau tôi thật sự cực kì vui vẻ, chỉ là Tuyển Thần luôn không vừa ý, nói cái gì mà con gái mình nuôi dưỡng mười mấy năm cứ như vậy bị ôm mất, cô có thấy buồn cười không?”
“Andrea, đã nhiều năm như vậy, cô đều không nhìn thấy bảo bảo lớn lên, có phải cực kì đáng tiếc không? Tôi cũng hiểu được, nhớ ngày đó nếu là tôi ngăn cản hai người ngồi trên chuyến bay đó, vậy…”
“Vợ, chuyện đã qua rồi, có nói lại cũng không thay đổi được gì, đừng quá đau lòng nữa.”
Mặc Tuyển Thần trực tiếp ngắt lời bà, ôm bờ vai bà, cho bà sức mạnh.
“Tuyển Thần, những điều này em đều hiểu, nhưng mà nghĩ tới hình ảnh hai đứa đứng chung một chỗ ngày hôm qua, em nghĩ Andrea muốn nhìn thấy nhất, một đôi bích nhân như vậy…”
“Mẹ, xem ra con quyết định theo Dận tới đây là rất đúng.”