Ngụ ý chính là, nhanh cút cho xa, đừng đứng chỗ này chướng mắt.
Sắc mặt Viên San đỏ ửng lên rồi sang trắng xanh, thật sự là đủ màu sắc.
Bốn người không nói thêm gì, lạnh nhạt đi qua người cô ta.
Bởi vì như vậy, tâm tình cao hứng của mấy người giảm đi vài phần, vội vàng cơm nước xong liền rời đi.
“Bảo bảo, mẹ quên chút đồ, con đi lấy giúp mẹ đi.”
Mặc Khuynh Thành cũng không nghi ngờ gì, đi tới chỗ lấy đồ.
“Hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi là xem áo cưới ạ?”
Người phục vụ nhìn Mặc Khuynh Thành, trong lòng ngẩn ra, công tử sao có thể tới nơi này, không lẽ muốn kết hôn rồi hả? Cũng không có khả năng nha, công tử còn chưa trưởng thành mà.
Mặc Khuynh Thành không chú ý suy nghĩ của cô ấy, “Xin chào, tôi tới lấy đồ.”
“Xin hỏi tên lưu lại là?”
“Mặc tiểu thư.
“Được, mời ngồi đợi một chút.”
Mặc Khuynh Thành ngồi ở khu chờ, sau đó cầm một quyển tạp chí bắt đầu xem, tất cả đều là áo cưới, bộ dáng cũng không tồi, nhưng mà không có hứng thú lắm, có lẽ trước kia bản thân đã từng chờ mong quá.
Lúc này, một đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm mắt, ngẩng đầu, kinh ngạc.
“Dận, sao anh ở đây?” Không phải anh ở nước Y sao?
Mặc Dận ngồi vào bên cạnh cô, nhìn một trang cô đang mở ra, hỏi: “Cục cưng, em muốn gả cho anh rồi hả?”
Cô khi nào thì nói như vậy.
“Dận, mẹ bảo em qua đây lấy chút đồ.” Loại chuyện này vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, nếu không thì người không biết lại còn tưởng đã muốn còn chưa gả!
“Công tử, đồ đây rồi!”
Người phục vụ cầm một bộ váy cưới xuất hiện ở trước mặt hai người.
Mặc Khuynh Thành há hốc mồm, cảm nhận được ánh mắt cười bên cạnh mình, cảm giác mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, thật là, sao mẹ có thể đột nhiên để mình tới lấy áo cưới được.
“Cục cưng, em không thử đi?” Mặc Dận nhận áo cưới, đưa tới bên cạnh cô.
“Không, không cần.”
Lúc này cô còn không hiểu thì thật sự quá ngốc rồi, thì ra là hai người bọn họ tính kế mình!
Mặc Dận cũng đoán được cô sẽ từ chối, tiếp tục nói: “Cục cưng, áo cưới này là mẹ đặc biệt thiết kế cho em, nếu em không mặc, mẹ buồn lắm đấy.”
“Nếu không, em trở về mặc cho mẹ xem?” Cô ý đồ cò kè mặc cả.
“Nhưng mẹ cũng thiết kế tây trang cho anh, em không chờ mong bộ dáng hai chúng ta khi mặc xong sao?”
Này ở nhà cũng có thể xem mà!
Nhưng cô không dám nói như vậy, nhìn ánh mắt chờ mong của Mặc Dận, biết nếu mình không đáp ứng, ánh mắt kia sẽ mất đi ánh sáng sáng ngời.
“Được rồi.”
Trong phòng thay đồ, Mặc Khuynh Thành tùy ý để những người phục vụ giúp mình xử lý áo cưới, không phải cô không muốn mặc, thật sự là áo cưới so với trong tưởng tượng còn khó mặc hơn, cho dù là trước quay phim mặc đồ cổ trang cũng đơn giản hơn.
“Công tử, được rồi.”
Người phục vụ kia vẻ mặt kích động, nếu không còn một chút lý trí, cô ấy tuyệt đối liền lấy điện thoại ra chụp lại.
Ngoài cửa, Mặc Dận kiên nhẫn ngồi chờ Mặc Khuynh Thành xuất hiện.
Một giây sau, mấy người đem màn che kéo ra, một người đỡ cô đi ra.
Mặc Dận sửng sốt, hầu kết theo bản năng lên xuống, một màn trước mắt, giật mình chính là mỹ lệ như trong mơ vậy.
Mặc Khuynh Thành bị nhìn có chút đỏ mặt, đầu hơi hơi nghiêng đi, nhỏ giọng hỏi: “Khó coi sao?”
“Không!”
Cất bước đi lên phía trước, tay to nắm thật chặt tay cô, “Cục cưng, thật đẹp.”
“Vậy, em đi thay đồ đây.”
“Cục cưng, anh muốn chụp một bức với em.” Hình ảnh như vậy, nếu là không thể lưu lại, quả thực là tiếc nuối một đời.
Mặc Dận tiếp tục nói: “Cục cưng, ngày hôm qua sau khi em cúp điện thoại, anh liền vội vã trở về gấp, cục cưng, em không thể thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của anh sao?”
Mặc Khuynh Thành : “…”
Không nói gì, bởi vì cô không phản bác, nghĩ muốn từ chối, nhưng lại cảm thấy chỉ là chụp một tấm hình thôi, cũng không trở ngại.
Sau đó, chính là Mặc Dận vẻ mặt hạnh phúc lôi kéo Mặc Khuynh Thành không quá tình nguyện chụp n tấm hình.
Trời từ từ tối lại, Lan Tuyết Mai ở Mặc gia chờ hai người trở về.
“Bảo bảo, có cầm đồ về không?”
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành giật giật, nhìn Lan Tuyết Mai hỏi đồ đâu, không thể không bội phục, bọn họ đều là diễn viên giỏi nha!
“Mẹ, đồ bị con ném đi rồi.” Mặt trầm xuống, hai tay liền vuốt, bộ dáng cực kì bất đắc dĩ.
“A…, ném, ném? Bảo bảo, áo cưới kia có coi sao?”
Bà cảm thấy có phút đau khổ, kia chính là áo cưới bà tân tân khổ khổ thiết kế ra, lại bị bảo bảo cứ như thế ném đi…
Mặc Khuynh Thành đi lên phía trước, ôm lấy bả vai bà, “Mẹ, mẹ làm sao vậy, áo cưới kia quá to, con gửi ở trong tiệm trước.”
Mất mác trên mặt Lan Tuyết Mai khi nghe được câu kia, nháy mắt cứng ngắc.
“Ha ha.”
Lan Tuyết Mai phản ứng kịp, tức giận đến trực tiếp nhéo eo của cô, “Được lắm! Bảo bảo, con dám trêu chọc mẹ!”
“A, ha ha… Con, con sai rồi, mẹ, mẹ mau dừng lại!”
Mặc Dận tay mắt lanh lẹ đem Mặc Khuynh Thành cười không kịp thở ôm vào trong lòng, tránh khỏi động tác của Lan Tuyết Mai.
“Mẹ, đủ rồi.”
“Quả nhiên là con lớn rồi không nghe lời mẹ, nhìn xem, chỉ biết che chở vợ, không còn thương mẹ nữa rồi.” Làm bộ mất hứng, cúi đầu xuống, không muốn nhìn bọn họ.
“Mẹ, bọn con chụp ảnh rồi.”
Roạt!
Lan Tuyết Mai cũng không quản trước vừa vui đùa, trong mắt lóe lên ánh sáng, gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Dận, chờ đợi động tác của anh.
“Ảnh chụp còn chưa có.”
Lại vẫn chưa kịp cao hứng, liền lập tức bị kéo xuống, sau đó ngẫm lại, cũng hiểu được ảnh chụp không có khả năng có nhanh như vậy, nhớ lại lúc ban ngày gọi điện hỏi một chút, bằng không trực tiếp đi đến chỗ đó xem ảnh chụp cũng được.
“Được rồi, hai con hôm nay cũng mệt mỏi rồi, nhanh tới dùng cơm đi.”
Mặc Khuynh Thành bị Mặc Dận ôm vào trong lòng nói nhỏ: “Hừ, ảnh chụp đều đã quan trọng hơn mình rồi.”
Tự nhiên cười lên, Mặc Dận thật sự không biết cục cưng vậy mà biết ghen.
Bên kia, bởi vì đã được Mặc Khuynh Thành đồng ý, người phục vụ của cửa hàng áo cưới đem ảnh áo cưới đăng lên mạng một bức.
Hôm nay gặp được công tử, vậy mà nhìn thấy công tử mặc áo cưới. Chậc, thật sự rất đẹp, công tử, cầu gả!
Người đại trang viên đã lâu không có được động thái của Mặc Khuynh Thành, lúc nhìn thấy bài đăng này, cả người đều đã điên rồi.
“Công tử đẹp quá, vì sao lại xinh đẹp như vậy, trời ạ, tôi cũng không dám xem ảnh mình mặc áo cưới nữa rồi!”
“Quả nhiên, công tử của chúng ta vừa công vừa thụ, vừa nam vừa nữ, vừa soái vừa đẹp.”
“Trái người với cái này, sáng hôm nay tôi ở trường thấy được công tử diễn tấu đàn tranh, quan trọng hơn là, công tử thực ra là học trò của thần tượng tôi!”
“Công tử thật uy vũ!”
“Tôi muốn xem video! Nhanh đăng lên đi!”
“Đăng trong nhóm!”
“Cũng ở trường xem, nhưng mà hiện tại tôi tò mò là công tử chụp ảnh cưới với ai cơ? Chỉ một mình tôi sao?”
“Còn có tôi! Công tử thật sự rất đẹp, rất muốn xem một người khác nha!”
“Cá nhân tôi cảm thấy không ai dám chụp ảnh cùng công tử, bởi vì rất có áp lực rồi!”
“Chính là vì rất có áp lực, cho nên mới tò mò hơn là người nào có dũng khí chụp ảnh cùng công tử!”
“Nếu là nhìn ảnh áo cưới, tôi liền muốn thắp hương bái Phật, cầu nguyện khi nào thì công tử mặc váy đuôi cá chụp ảnh.”
“Ý tưởng hay.”
“Cùng cầu nguyện.”
“A di đà Phật.”
…
“Bốp.”
“Chết tiệt, chết tiệt! Vì sao, sao cô ta trở về nhanh như vậy!”
Lily trực tiếp cầm điện thoại trong tay ném xuống mặt đất.
“Lily, bình tĩnh một chút, lúc này chúng ta không thể mất một tấc vuông được.” Garci khuyên nhủ cô ta, giọng điệu âm trầm.
Nhưng Lily hoàn toàn nghe không vào, “Cô bảo tôi bình tĩnh thế nào! Hiện tại một người đều đã liên hệ không được, rất không dễ dàng gì có khởi sắc, kết quả làm sao bây giờ?”
“Bốp.”
Lily ôm mặt, quát: “Cô vậy mà đánh tôi?”
“Đánh cô là ít đấy! Cô cũng biết bây giờ có chút khởi sắc rồi, vậy sao cô không nghĩ xem, cho dù không liên hệ được với bọn họ, ít nhất chúng ta cũng có căn cơ, huống hồ Mặc Khuynh Thành về thì đã sao, qua một thời gian tới cô ta sẽ đi xuống.”
“Nhưng, nhưng nếu là không đi thì sao?”
Nếu là không đi, bản thân lấy đâu ra năng lực tiếp tục đấu với cô ấy, trước kia đã chịu khổ chịu nhục, chẳng lẽ liền thật sự không có cơ hội trả thù lại sao?
Thâm sâu thở dài, Garci cực kì hiểu rõ tâm tình của cô ta, khuyên nhủ: “Lily, hiện tại không phải là cô của trước đây, cô ta ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, chúng ta có thời gian cả đời để đấu với cô ta.”
“Không sai, không sai, tôi còn có cô, tôi còn có anh Thụy, tôi nhất định có thể xé ra bộ mặt thật của cô ta, khiến cho mọi người chán ghét cô ta!”