“Đừng khóc, ngươi có biết ta rất đau lòng không?”
Bắc Thần Diêu Quang hôn lên nước mắt tiểu hồ ly, hết sức thương tiếc xoa nhẹ đầu Dạ Vị Ương.
Chán ghét từ trong ngực Bắc Thần Diêu Quang chui ra, cho dù khập khiễng, tiểu hồ ly cũng không muốn cùng nam nhân kia thân cận một khắc nào nữa, cho dù Bắc Thần Diêu Quang có đem tứ chi hắn đánh gãy cũng không sao cả.
Thất tha thất thiểu từ trên nhuyễn tháp rớt xuống, Dạ Vị Ương chịu đựng đau đớn giãy dụa đứng lên, nâng chân phải bị thương đi về phía họa sự trong viện đang vẽ Bắc Thần Diêu Quang. Cầm cơ đang gãy đàn thấy một màn như vậy hơi sửng sốt, chính là động tác dưới tay không dám ngừng, tiếp tục đạn khúc, mọi người chỉ thấy tiểu hồ ly khóc thúc thít lảo đảo đi đến bên cạnh họa sư, ô ô hai tiếng trực tiếp cắn nghiên mực đặt ở một bên đụng ngã xuống.
Ai cũng biết Hoàng thượng sủng hồ ly này tới trời, Bắc Thần Diêu Quang không mở miệng cũng không có ai dám ngăn cản hồ ly, nhưng chuyện phát sinh kế tiếp lại làm cho người có mặt ở đây trợn mắt há mồm.
Mực nước vẩy đầy trên đất, chân phải tiểu hồ ly không thể nhúc nhích, chân trái còn phải chống đỡ cơ thể, Dạ Vị Ương cúi đầu dùng miệng trét mực, trên mặt đất viết xuống ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Ta hận ngươi.
“A! Yêu, yêu quái!” Tận mắt nhìn thấy tiểu hồ ly viết chữ trên đất, dây đàn trong tay cầm cơ bỗng nhiên đạn đứt, nhịn không được hét lên.
Bọn thị vệ bên cạnh bị một câu “Yêu quái!” làm cho cả kinh nhanh chóng rút trường đao sáng choang quát lớn: “Hộ giá!”
“Kích động cái gì?” Chỉ có Bắc Thần Diêu Quang vẫn một bộ dáng dù trời có sập xuống đều sừng sững bất động, lười biếng từ trên nhuyễn tháp đi xuống, đi tới một hộ vệ gần nhất rút lấy trường đao của đối phương, từng bước từng bước tiếp cận tiểu hồ ly đang gắt gao trừng hắn.
Bắc Thần Diêu Quang giương khóe miệng, chẳng chút quan tâm bị tiểu hồ ly trừng như vậy: “Ánh mắt không tồi, tiểu đông tây, ngươi càng ngày càng làm cho trẫm thích, càng làm cho trẫm sung sướng a.”
Lưỡi đao sắc bén lóe lên hàn quang rất nhanh quyết đoán hạ xuống, máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất, thậm chí còn chưa kịp hô một tiếng, cầm cơ đã trợn mắt ngã xuống đoạn cầm.
Ánh mắt cũng không chớp một cái tàn nhẫn tước đoạt đi một mạng người, Bắc Thần Diêu Quang buông lỏng trường đao đang nắm chặt, trường đao “Đương ——” một tiếng rơi xuống đất, giữa ban đêm yên tĩnh phá lệ thanh thúy.
“Bạch hồ hạ phàm, thông hiểu nhân tính, năng ngự bách thú, chính là điềm lành.” Bắc Thần Diêu Quang bán ngồi xổm xuống, thản nhiên liếc nhìn ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất, cười khẽ, hoãn thanh nói: “Bạch hồ này chính là Bắc Thần thụy (may mắn) thú, tử tôn phồn thức, thiên hạ nhất thống.”
Đem tiểu hồ ly ôm vào trong ngực, Bắc Thần Diêu Quang còn dùng mực nước vẩy lên ba chữ “Ta hận ngươi” kia, ngay lúc họa sư còn đang ngốc lăng, đối với hộ vệ bên cạnh cho một ánh mắt, hộ vệ đứng ở phía sau rút trường đao bổ xuống đầu họa sư.
Xoay người, Bắc Thần Diêu Quang ôm tiểu hồ ly từng bước đi về cung điện.
“Ai dám nói bạch hồ của trẫm là yêu quái, chính là đại tội mạo phạm thần linh, phải bị móc hai mắt, cắt lưỡi, đoạn tứ chi.”
Dạ VỠƯơng hoà n toà n ngây ngẩn cả ngưá»i, Äây là lần Äầu tiên trong Äá»i có ngưá»i á» trưá»c mặt hắn ánh mắt cÅ©ng không thèm chá»p mà giết ngưá»i. Không chá» má»t ngưá»i.
Dá» dà ng Äoạt Äi nhiá»u tÃnh mạng như váºy.
Quá mức chấn kinh, thế nên quên cả giãy dụa mặc cho Bắc Thần Diêu Quang ôm.
Hắn nằm sấp trên vai nam nhân nhìn thá» vá» dưá»i tà ng cây bắt Äầu Äem má»t Äám cung nữ dùng dao tà n sát, trong Äêm trà n ngáºp tiếng kêu la cùng than khóc cá»§a cung nữ, rất nhanh Äã quy vá» yên tÄ©nh.
Yên tÄ©nh khiến ngưá»i ta sợ hãi.
Nguyên bản trong viá»n trà n Äầy ánh trÄng mà u bạc, giá» chá» còn lại má»t mảnh máu chảy thà nh sông.
Nà y hết thảy, Äá»u là vì hắn.
Bá»i vì má»t hà nh Äá»ng cá»§a hắn, Äã là m chết bao nhiêu ngưá»i.
âNgươi nhìn ngươi xem, miá»ng bẩn hết rá»i.â
Cầm khÄn ngâm và o nưá»c nóng rá»i vắt khô, Bắc Thần Diêu Quang vừa kiên nhẫn vừa nhẹ nhà ng lau Äi má»±c nưá»c Äen trên miá»ng há» ly: âNgươi cảm thấy con ngưá»i ta thá»±c tà n nhẫn Äúng không? Tiá»u há» ly, ngươi vẫn thiá»n lương giá»ng như trưá»c Äây.â
âTa cÅ©ng từng có má»t Äoạn thá»i gian là m ngưá»i tá»t như ngươi váºy, không á» trong cung tranh quyá»n Äoạt thế, thầm nghÄ© mang theo ngươi sá»ng má»t cuá»c Äá»i vô tư lá»±, nhưng Äại giá»i chÃnh là Äá» ngươi thay ta chá»u má»t Äao.â
âThất phu vô tá»i, hoà i bÃch kỳ tá»i [1].â Nam nhân má»m cưá»i lau khô miá»ng Dạ VỠƯơng. âNếu ta Äã muá»n bá»c lá» tà i nÄng, thì kết quả và kết cục không ngoà i hai cái, má»t là bá» ngưá»i ghen ghét mà chết, hai là ngưá»i cá»§a ta cùng váºt ta sá» hữu Äá»u bá» những kẻ ghen ghét toà n bá» giết sạch, hoặc là m cho bá»n há» trá» thà nh chó sÄn dưá»i trưá»ng cá»§a ta.â
âQuy luáºt thế gian nà y chÃnh lÃ ÄÆ¡n giản như váºy, ngưá»i Äánh không lại ngươi liá»n muá»n cùng ngươi nói Äạo lý, ngưá»i có thá» trá»±c tiếp Äánh chết ngươi sẽ không nói Äạo lý vá»i ngươi.â
âQuy luáºt là gì? Quy luáºt chÃnh là ngưá»i thắng má»i có quyá»n nói, kẻ thất bại tá»± có kết cục cá»§a kẻ thất bại, mặc ngưá»i bình luáºn, mặc ngưá»i chá»i bá»i, thì tÃnh thế nà o? Bá»i vì ngươi bất quá chá» là kẻ thất bại, nhược nhục cưá»ng thá»±c (cá lá»n nuá»t cá bé) cái quy tắc trong rừng nà y, tại thế gian má»i má»t nÆ¡i Äá»u sá» dụng Äến thuần thục.â
Bắc Thần Diêu Quang nhẹ nhà ng vá» vá» Äầu há» ly, Äem váºt nhá» thả trên giưá»ng thay Dạ VỠƯơng Äắp chÄn, hắn nằm xuá»ng bên cạnh Dạ VỠƯơng: âHôm nay nếu trẫm không giết cầm cÆ¡ gá»i ngươi là âyêu quáiâ kia, thì ngà y mai sẽ có ngưá»i biết chuyá»n nà y, nhất Äá»nh muá»n trẫm giết ngươi.â
âCó trách, thì trách cầm cÆ¡ kia không quản ÄÆ°á»£c miá»ng mình.â Bắc Thần Diêu Quang cúi Äầu dùng trán cá» cá» tiá»u há» ly, nhẹ giá»ng ná» non: âNếu bắt ta phải lá»±a chá»n giữa ngươi và ngưá»i trong thiên hạ, váºy cứ Äá» ngưá»i trong thiên hạ tìm chết lÃ ÄÆ°á»£c rá»i, ta chá» cần ngươi hảo hảo sá»ng sót, váºt nhá».â
â¦
[1] Thất phu vô tá»i, hoà i bÃch kỳ tá»i: Kẻ vô tri không có tá»i, chá» vì có bảo ngá»c mà mang tá»i â nguyên chá» ngưá»i vá»n không có tá»i,nhưng ngưá»i có váºt quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cÅ©ng có ý so sánh ngưá»i có tà i hoa hay ý tưá»ng, nhan sắc,â¦cÅ©ng có thá» mang Äến tai hoạ.Hết chương thứ mưá»i