Nên nàng từ đầu đã biết, mình chưa bao giờ là người thắng cuộc.
Hai người ở bên trong, giờ đã không còn chỗ cho các nàng có thể xen vào.
Biết rõ kết cục, vì sao còn muốn làm người xấu?
“Nên từ bỏ thôi.” Tôn Nguyệt Ngôn lẩm bẩm tự nhủ.
.
.
.
“Phu quân, mong chàng hạnh phúc…”
Có thể ở cạnh người mình thật lòng yêu giữa hàng vạn người, là chuyện hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì.
Dù hạnh phúc này không có mặt nàng, nàng cũng không buồn không hối.
Bởi trong hạnh phúc này, có một người nàng nguyện ý yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Tỉnh mộng thiên – Hoàn.