“Nhưng làm vậy nguy hiểm quá lớn, phải cực kỳ cẩn thận. Mồi câu không thể tốt quá, cũng không thể kém quá. Kém quá kẻ khác sẽ chẳng có hứng thú, tốt quá thì lại dễ câu ra con ‘Cá Mập’, một cú đớp cũng để ta xương cốt không còn nha… Mật Tu hội thủ lĩnh Zarathu là kẻ đã từng chỉ đạo qua đại đế Russel, rất có thể hắn còn nhận được lớn nhất trái ngọt của cuộc cải cách ở thời đại kia…. Đương nhiên, chưa chắc hắn có thể sống đến giờ này, đến giờ cũng đã trôi qua gần 200 năm rồi…”
Đang rơi vào trầm tư, Klein bỗng bị cái lạnh thấu xương ở Backlund này, làm cho hắn nhịn không nổi mà run rẩy. Hắn bèn nhanh chóng tìm chỗ ở.
Lật tới lật lui tờ báo, hắn nhìn đi nhìn lại mục cho thuê nhà ở, nhìn thấy trước đây đánh dấu căn phòng kia:
“Số 15 đường Minsk, quận Jowod… Khu Phố… Mỗi tuần tiền thuê 18 saule…”
Cái vấn đề chỗ ở này, Klein đã suy nghĩ kỹ càng. Dù Backlund có hơn năm trăm triệu dân số, nhưng hắn vẫn phải đề phòng khả năng đụng phải địa bàn kẻ gác đêm. Mặc kệ là mới điều tới đây Daly, hay là ngày trước ở Backlund như: Lorota, Ayr. Harson và Borgia đều có thể nhận ra hắn.
Cho nên, Klein loại bỏ khu phía Bắc nơi toạ lạc của nhà thờ nữ thần Đêm Tối của giáo xứ Backlund ”Giáo đường St. Samuel”. Hắn cũng loại bỏ khu trị an tốt nhất và giám thị nghiêm khắc nhất, quận Hoàng Hậu cùng với khu phía Tây. Hai khu vực này thuộc về quý tộc cùng các doanh nhân giàu có bậc nhất, mà đám quý tộc càng tập trung ở khu Hoàng Hậu.
Lại loại trừ mấy chỗ nhà máy, bến tàu, nơi dân nghèo tụ tập khu phía Đông và khu vực cầu Backlund
Còn lại cho Klein lựa chọn cũng không nhiều lắm. Một là có sở giao dịch chứng khoán Backlund, Sở trao đổi hoá đơn, trung tâm tài chính, Trụ sở của bảy ngân hàng lớn, các loại quỹ tín dụng, các công ty đường sắt, các công ty thương mại mậu dịch quận Hilston, nơi đó còn được gọi là trung tâm thương mại và tài chính của vương quốc Ruen. Hai là công ty nhỏ san sát, chỗ ở đông đúc quận Jowod.
Hai khu dân cư đều đông đúc, trị an lại tương đối tốt, nên dễ dàng cho việc che giấu. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Klein liền chọn nơi có giá tiền thuê phòng rẻ hơnquận Jowod.
Hắn không tìm đến mấy cái công ty, tổ chức như: “Hiệp hội cải thiện nhà ở đô thị hay tổng công ty cải thiện nhà ở của tầng lớp lao động”. Bởi vì mấy chỗ này đều cần giấy chứng minh nhân dân, mà trước mắt hắn không có thứ này.
“Nếu hôm nay không thể thuê được phòng ở, vậy thì tìm nhà trọ không cần chứng minh nhân dân ở lại tạm thời…’’ Klein xếp lại tờ báo, xách lên cặp da, dựa vào chỉ dẫn của bàn đồ, nhìn về một nơi nhìn như cánh cửa của cửa hàng bách hoá
Đó là lối vào tàu điện ngầm Backlund.
Đúng vậy, tàu điện ngầm!
Mới đầu khi Klein đọc báo nhìn thấy ba chữ “Tàu điện ngầm” này, lúc đấy hắn giật cả mình. Hắn nghĩ không ra chưa tiến vào thời kỳ đồ điện thế nhưng loại phương tiện giao thông này vẫn có thể xuất hiện.
Nó được phát minh vào cách đây hai mươi lăm năm, đầu tiên chỉ là phương tiện giao thông ở hai bên bờ sông Torquack. Đến ngày nay nó đã mở rộng ra các khu đô thị lớn, tuy nhiên cũng chưa cóở nhiều nơi lắm.
Đi qua cửa chính, Klein lẫn vào đám người trước mặt, từng bước đi về nơi bán vé.
Sau vài phút xếp hàng, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy cô bán vé có một mái tóc vàng xinh xắn.
Cô gái này không có ngẩng đầu lên, mà chỉ sang bên cạnh một tấm bảng gỗ treo gần ô cửa:
“Thời gian cao điểm (7:00 sáng đến 9:00 sáng, 6:00 tối đến 8:00 tối) 10 phút một chuyến, còn lại thì 15 phút, ghế hạng nhất 6 penny, ghế hạng hai 4 penny, ghế hạng ba 3 penny, vé khứ hồi, lần lượt là 9, 6, 5 pennny.Vé năm của ghế hạng nhất 8 bảng, ghế hạng hai 5 bảng 10 saule và ghế hạng ba không bán vé năm. “
Nó rẻ hơn so với ta tưởng tượng… vậy mà không có hạn chế khoảng cách… Melissa nhất định sẽ rất thích cái này, ăn đứt xe ngựa. Chính là thành tựu của máy móc…Nghĩ tới đây, hắn bỗng có chút bứt rứt khó chịu.
Hắn nở một nụ cười rạng rỡ, tay móc ra 4 đồng penny rồi đưa cho người bán vé:
“Ghế hạng hai”
Cạch! Người bán vé xé ra tấm vé, đóng dấu, đưa cho Klein
Hắn tìm được truyến đường đi quận Jowod. Sau khi Klein thông qua kiểm tra sơ bộ, hắn liền dọc theo bậc thang đi xuống, nhanh chóng đến sân ga. Theo chỉ dẫn dưới mặt đất, hắn tìm đến toa ghế hạng hai.
Ô ô ô!
Chẳng bao lâu, Klein liền nghe thấy âm thanh vang vọng như tiếng sấm của tiếng còi hơi. Hắn nhìn thấy một con tàu hơi nước khổng lồ, ánh đèn khí ga treo ở hai bên khi chiếu rọi cũng tăng thêm mấy phần uy nghiêm, xình xịch ngừng lại tại chỗ.
Kích thước to lớn cùng uốn lượn của nó, còn mang theo màu sắt đen trộn lẫn tinh xảo máy móc, tạo ra một vẻ đẹp độc đáo.
Tàu điện ngầm Backlund vẫn sử dụng tàu chạy bằng hơi nước, phun ra khói sương. Nhờ vào thiết kế đặc biệt qua đường ống đi vào ống khói phun ra bên ngoài.
Cái này hẳn cũng chính là tác dụng của vườn hoa bãi cỏ nằm giữa mặt đường.
Trong tiếng động ma sát của kim loại, Klein chờ đợi hành khách trên tàu đi xuống, rồi hắn mới xách cặp da và cây gậy batong nhẩn nha bước đi, cũng trải qua nhân viên phục vụ kiểm vé.
Toa này cùng toa ghế hạng ba khác biệt, ghế hạng hai là một người một toa, cũng không cần lo lắng bị kẻ khác chiếm chỗ ngồi. Klein vừa mới đặt mông xuống ghế, đặt cặp da xuống ngay ngắn bênh cạnh cây gậy batong, hắn liền nghe thấy dồn dập tiếng bước chân
Hắn vô ý nhìn về phía cánh cửa, bèn nhìn thấy một cậu nhóc vóng dáng mảnh khảnh, khuôn mặt búng ra sữa. Cậu vội vã chạy vào toa xe.
Cậu nhóc này ăn mặc chẳng hợp với tuổi tác tý nào, trên thân khoác áo người già, đầu đội mũ vòm, tay cầm một cái tay nải cũ nát, mặt cúi gầm xuống đất.
“Xin lỗi, em lên nhầm toa xe, em đi toa ghế hạng ba…” Cậu nhóc chìa ra vé xe, nói lời xin lỗi với nhân viên phục vụ, rồi chạy nhanh về hướng toa xe hạng ba.
Klein thu hồi ánh mắt, xác nhận lại địa chỉ cần đến và đợi cánh cửa đóng lại.
Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy dồn dập tiếng bước chân, rồi lại nhìn thấy mấy gã đàn ông mặc áo đen, đầu đội mũ phớt cao xông vào toa xe.
Bọn hắn đuổi bắt thằng nhóc mười năm mười sáu cơ nãy sao? Trực giá Klein nảy ra một ý nghĩ như vậy.
Hắn lắc đầu nhè nhẹ, tiếp tục nhìn vào tấm bản đồ và tờ báo của mình, chẳng có chút khác biệt nào với mấy vị hành khách khác trong toa xe này.