Azcot có làn da màu đồng cổ, vóc người trung bình, khuôn mặt dịu dàng với tóc đen mắt nâu. Đôi mắt của ông luôn ánh lên vẻ tang thương khó nói thành lời, phía dưới tai phải có một nốt ruồi nhỏ, nếu nhìn không kỹ thì sẽ không thấy.
Nói xong nguyên do, Azcot đột nhiên nhíu mày quan sát Klein.
“Trên người em có chỗ nào thất lễ ạ?” Klein mờ mịt nhìn cách ăn mặc của mình: Áo vest, gile màu đen, sơ mi trắng, nơ đen, quần dài sẫm màu và giày da không cúc… Rất bình thường mà…
Azcot giãn mày ra, cười ha ha nói: “Không có gì, tại thầy đột nhiên phát hiện em trông phấn chấn hơn trước rất nhiều, trông rất giống một quý ông.”
“Cảm ơn lời khen của thầy.” Klein thản nhiên nhận lấy, rồi hỏi lại: “Thưa thầy, thầy Cohen có tìm được cuốn Nghiên cứu di tích cổ đại trên đỉnh cao nhất của dãy Hornaces không ạ?”
“Đã tìm được, với sự trợ giúp của thầy.” Azcot cười hiền hòa nói, sau đó kéo ngăn kéo ra, lấy một cuốn sách với phần bìa máu xám: “Em đã không còn là sinh viên của trường, nên chỉ có thể đọc ở đây chứ không được mang đi.”
“Vâng.” Klein vui sướng và sợ hãi nhận lấy cuốn chuyên khảo học thuật này.
Bìa ngoài của cuốn sách này được thiết kế theo xu hướng thịnh hành hiện tại, giấy cứng làm bìa và gáy sách, hoa văn là tranh minh họa, gom lại thành hình dáng của đỉnh núi cao nhất dãy Hornaces.
Klein liếc nhìn rồi tìm một chỗ ngồi xuống, mở sách a, đọc từng dòng chữ một.
Hắn đang mải mê đọc, bỗng phát hiện tay có thêm một ly cà phê với mùi đậm đà.
“Tự thêm đường với sữa.” Azcot đặt chiếc khay bạc nhỏ xuống, rồi chỉ vào lon sữa và hộp đường.
“Cảm ơn thầy.” Klein gật đầu cảm kích.
Hắn tiện tay bỏ thêm ba cục đường bà một thìa sữa, sau đó vừa uống vừa tiếp tục đọc sách.
Cuốn Nghiên cứu di tích cổ đại trên đỉnh cao nhất của dãy Hornaces này không dày, gần trưa Klein đã đọc xong, hắn biết được những điểm cần chú ý sau:
“Một, đỉnh núi cao nhất dãy Hornaces và những địa điểm sinh vật tụ tập ở xung quanh đã hình thành nên một nền văn minh, một quốc gia cổ xưa.
Hai, theo bích họa thì có thể thấy ngoại hình của họ không khác con người chút nào, bước đầu có thể coi là con người.
Ba, bọn họ vừa sùng kính vừa e ngại đêm tối, bởi vậy đã nhân cách hóa một vị thần linh để tín ngưỡng, và gọi vị thần linh này là chúa tể đêm tối, Mẹ Của Trời.
Bốn, điều lạ lùng nhất là không hề phát hiện khu mộ nào ở toàn bộ khu vực này, khiến người ta có cảm giác kỳ quái rằng dân chúng của bọn họ không cần an táng, thậm chí là không chết. Mà điều đó lại mâu thuẫn với nội dung trên các bức bích họa. Trong bích họa, người dân của quốc gia này tin rằng cái chết không phải là kết thúc, mà tin rằng người chết sẽ phù hộ bản thân mình từ trong đêm tối, cho nên bọn họ sẽ giữ người thân đã chết ở nhà, để trên giường, bên gối chừng ba ngày. Bích họa chỉ dừng ở đó, không nhắc đền phần hạ táng.”
Klein nhấp một hớp cà phê, tiếp tục viết “cảm tưởng” của bản thân trên cuốn sổ:
“Mẹ Của Trời, Thiên Mẫu, một cái tên thật cao lớn, mà rõ ràng chúa tể đêm tối trùng với nữ thần Đêm Tối… Đây chính là nguồn gốc của sự mâu thuẫn?
Trong các di tích cổ đại trên đỉnh Hornaces và ở khu vực xung quanh, tất cả đồ vật ở đó đều được bảo tồn nguyên vẹn, bích họa cũng không bị tổn hại gì. Trước khi được phát hiện, nơi này dường như chưa bị quấy nhiễu chút nào… Bàn vẫn bày đồ ăn, bên trong là những dấu vết của hư thối… Có một số căn phòng còn có nửa chai rượu đã gần biến thành nước trong…
Người dân của quốc gia này đâu rồi? Dường như bọn họ đã vội vàng rời khỏi nhà cửa của mình, không thu dọn gì, sau đó cũng không quay trở lại. Liên tưởng tới chuyện chôn cất, khiến chuyện này càng kỳ quái hơn.
Tác giả Joseph cũng nói rằng, lúc ban đầu khi phát hiện ra di tích này, ông ta thậm chí còn tưởng dân cư nơi đây đã bị bốc hơi.”
Klein dừng bút, quăng mắt về phía bức tranh minh họa, đó là ảnh chụp đen trắng mà John Joseph dùng máy ảnh kiểu mới nhất chụp lại khi lần thứ ba tới đỉnh Hornaces này.
Trong bức ảnh là cung điện nguy nga, vách tường sụp đổ, cỏ dại mọc lan tràn.
Vừa nhìn thấy bức ảnh này, Klein lập tức nhớ tới tòa cung điện mà hắn thấy trong giấc mơ: Phong cách cả hai gần như giống nhau, chỉ là đỉnh núi mà hắn mơ thấy to lớn hơn, có thêm một chiếc ghế thật lớn hệt như không phải cho con người ngồi, có vô số những con giòi bọ trong suốt bò lúc nhúc.
Có thể thấy cảnh mà ta mơ tới có liên quan tới di tích cổ đại trên đỉnh núi Hornaces… Hẳn là quốc gia Đêm Tối mà cuốn bút ký gia tộc Antigenous nhắc tới… Klein khe khẽ gật đầu, gấp cuốn sách lại.
Lúc này, Azcot đang ngồi đối diện hắn, ông sờ nốt ruồi đen dưới tai phải: “Thế nào? Em có thu hoạch được gì không?”
“Thưa thầy, được không ít ạ. Thầy em, em ghi chép rất nhiều tờ.” Klein chỉ vào mặt bàn, cười nói.
“Thầy không rõ vì sao em lại có hứng thú với chuyện này.” Azcot thuận miệng cảm thán, rồi lại nói: “Klein, lúc ở đại học Backlund thầy có tiếp xúc tới mấy thứ bói toán, có nghiên cứu qua về mặt này, ừm, thầy phát hiện vận mệnh của em có mấy chỗ không hài hòa cho lắm.”
Gì? Bói toán? Nói chuyện bói toán với mình? Là một “Thầy Bói”, Klein buồn cười nhìn thầy Azcot rồi hỏi: “Có gì không hài hòa ạ?”
Azcot suy nghĩ một chút rồi nói: “Có phải hai tháng gần đây em luôn gặp chuyện trùng hợp không?”
“Chuyện trùng hợp?” Vì từng được thầy Azcot giúp đỡ nên Klein không kháng cự câu hỏi của đối phương, mà bắt đầu nhớ lại: Nếu nói là trùng hợp, chuyện rõ ràng nhất đó là đuổi bắt tội phạm bắt cóc đòi tiền chuộc mà lại phát hiện manh mối cuốn bút ký Antigenous đã mất tích nhiều ngày ở trong căn phòng đối diện phòng ẩn nấp của lũ bắt cóc.
Còn nữa, Riel Bieber không chạy khỏi Tingen đã vội vàng tìm chỗ để tiêu hóa sức mạnh mà cuốn bút ký ban cho, làm cho vật phong ấn “2 – 049” có thể thoải mái truy tìm tung tích của hắn, điều này rất trái với lẽ thường. Tuy Al Harson giải thích không sai, nhưng ta vẫn cứ thấy nó trùng hợp sao đó.
Ừm, sau khi nhìn trộm chú ngữ bí mật của Hanas Fansent, Selina nhẫn nhịn tới tiệc sinh nhật mới thử, cùng lúc đó bị ta phát hiện, vẫn khá trùng hợp… Nếu không Hanas Fansent sẽ không chết một cách lặng lẽ như vậy…
Klein nghiêm túc suy nghĩ mấy phút, sau đó nói: “Có ba chuyện, không quá nhiều, cũng không thường xuyên, hơn nữa không tìm thấy dấu vết can thiệp và dẫn dắt của kẻ khác.”
Azcot khẽ gật đầu:
“Russel đại đế từng nói rằng nếu chỉ là một lần trùng hợp đơn thuần thì ai cũng sẽ gặp được, hai lần cũng thuộc phạm trù bình thường, nhưng ba lần trở đi là phải nghĩ xem có yếu tố nào dẫn dắt không.”
“Thầy có nhìn ra được điều gì không?” Klein dò hỏi.
Azcot cười một tiếng, lắc đầu trả lời: “Thầy chỉ có thể nhìn thấy sự không hài hòa, chứ không phát hiện được thứ gì khác. Em nên biết rằng thầy không phải thầy bói thật sự.”
Chẳng khác gì chưa nói… Thầy Azcot có vẻ kỳ quái… Giả làm thần côn trước mặt tên thần côn như ta… Klein thở hắt ra, nhân lúc thầy đứng dậy bèn nắn ấn đường mở linh thị ra.
Chỉ liếc mắt một cái là khí tràng của Azcot ánh vào trong mắt hắn, mọi mặt đều bình thường. Tiếc rằng chỉ khi ở trên sương mù xám ta mới thấy được chỗ sâu trong thể dĩ thái và mặt ngoài thể tinh linh của người khác… Klein gõ nhẹ ấn đường, tiện thể đứng lên.