Ném ra ngoài ta còn có thể sống sao, Dạ Vị Ương âm thầm kinh hãi, hắn biết tiền thân của thân thể này là nhân vật như thế nào, gia đình vốn xuất thân quý tộc, nhưng gia đạo sa sút đến giai đoạn sau chỉ có thể dùng hai chữ “bần cùng” để hình dung, cũng may “Dạ Vị Ương” đọc sách lợi hại khảo thí tiến cung.
Hắn không ngốc, loại tiểu nhân vật chẳng chút bối cảnh thì có năng lực gì trèo lên cao? Huống hồ hắn quan sát “Dạ Vị Ương” chỉ là tiểu tài tiểu thông minh, cũng không phải kiểu thông minh bác học tài cao để có được địa vị nhất bá trong triều.
Bây giờ xem ra, “Dạ Vị Ương” không phải không có chỗ dựa, chẳng những có chỗ dựa, mà chỗ dựa này còn chính là hoàng đế, nhưng hắn thật không nghĩ tới “Dạ Vị Ương” cùng hoàng đế cư nhiên là loại tình cảm hỗn loạn phức tạp này.
Tự cổ thần là thần, vương là vương, gặp phải mối quan hệ bất thanh bất sở cho dù “Dạ Vị Ương” lúc đó không chết, về sau cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp, trong sách sử đều viết như thế!
Dạ Vị Ương nhịn xuống xúc động muốn đem hoàng đế một cước đá bay, nghĩ đến chân phế hiện tại muốn đá cũng đá không được.
“Thần đáng chết vạn lần, xin hoàng thượng thứ tội.” Dạ Vị Ương cúi đầu thành khẩn nhận tội.
“Trẫm bực bội nên nói vậy thôi, sao nỡ lòng để ngươi chết.” Duỗi ngón tay nâng cằm Dạ Vị Ương lên, Tịch Thiên Thương nhìn bộ dáng người nọ cứng ngắc quẫn bách không thôi, trong mắt nhất thời phiếm ra chút ý cười: “Được rồi, ngươi đã chịu thương tổn cùng ủy khuất như vậy, trẫm sao có thể còn làm khó dễ ngươi.”
“Ngày mai trẫm sẽ hạ một đạo thánh chỉ, trao ngươi chức vị ngự tiền đại thần, như thế ngươi có thể tả hữu bầu bạn bên cạnh trẫm, đến lúc đó trẫm thật muốn nhìn xem ai dám động đến sợi tóc của ngươi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Hảo a, chí ít hoàng đế cho hắn một viên thuốc an thần.
Bạn đang
ÄÆ°a tay nắm lấy thắt lưng Dạ VỠƯơng, Äại khái liên quan Äến viá»c hôn mê hÆ¡n má»t tháng, mãi Äến lúc nà y Dạ VỠƯơng vẫn còn chút bá»nh sắc mặt tái nhợt, lại cà ng là m cho nam tá» vá»n phong thần tuấn lãng tÄng thêm và i phần má»m yếu, mạc danh khiến ngưá»i tâm Äá»ng.
Trong phút chá»c Äáy lòng Tá»ch Thiên Thương ná»i lên bao nhiêu thương tiếc, hắn nhẹ nhà ng nhu nhu Äôi chân nam nhân Äã muá»n không còn tri giác, trầm giá»ng nói: âNgươi chá» cần biết, bất luáºn Dạ VỠƯơng ngươi có phải mất trà nhá» hay không, có Äứng dáºy ÄÆ°á»£c hay không, ngươi vẫn là ngưá»i cá»§a trẫm.â
HÃt sâu má»t hÆ¡i, Äè ép ngá»n lá»a vô danh á» bụng dưá»i, Tá»ch Thiên Thương vá» vá» lưng Dạ VỠƯơng: âTrẫm hôm khác lại Äến thÄm ngươi, ngươi hảo hảo nghá» ngÆ¡i.â Sau Äó Äứng lên bưá»c nhanh ly khai khá»i phòng.
âHoà ng thượng, ngà i Äi thong thả a.â Nhìn Tá»ch Thiên Thương Äã không còn bóng dáng, Dạ VỠƯơng láºp tức dùng sức lau lau mu bà n tay mình, lau từ trắng biến thà nh trái cà .
Xong Äá»i, xú hoà ng Äế nà y tháºt sá»± Äá»i vá»i hắn có tình ý sao? NghÄ© Äến thân thá» trưá»c Äây từng cùng tên kia quan há» thân máºt, Dạ VỠƯơng láºp tức ná»i lên má»t tráºn da gà .
Hoà ng Äế suất thì có suất, nhưng có ai thấy bá» dáng lão há» Äẹp mắt liá»n Äem mình dâng lên cho lão há» Än chứ.
Dư quang nÆ¡i khóe mắt thoáng nhìn hai chân mình, Dạ VỠƯơng nhÃu mà y cà ng sâu, hy vá»ng tên hoà ng Äế kia không biến thái Äến mức ngay cả ngưá»i tà n táºt cÅ©ng hạ thá»§ a.
Hết chương thứ chÃn