“Mình cũng biết, cậu vẫn luôn khiêm tốn, làm sao sẽ làm cao chuyện này được, Hàn Hồng Đào thật là quá đáng! Không được, Khuynh Thành, chúng ta đi tìm ông ấy nói chuyện đòi công đạo!”
Tô Nhạc Thiên ngăn Lê An An lại, “An An, cậu bình tĩnh chút, hiện tại tìm thầy ấy có lợi ích gì, chuyện cũng đã truyền ra ngoài, phóng viên cũng đều ở đây rồi, cho dù Khuynh Thành trước đó không biết, cũng chỉ có thể nhắm mắt bỏ qua.”
“Đây không phải là giống ngày hội mùng một tháng năm sao?”
“Không sai.”
“Chẳng lẽ liền không có cách khác?” Lê An An chưa bỏ ý định hỏi.
Đáng tiếc, trả lời cô chỉ có mọi người lắc đầu.
Lê An An cảm giác trong lòng nuốt một ngụm khí, lên không lên được xuống không xuống được, nín nhịn, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu: “Khốn khiếp!”
Mặc Khuynh Thành nắm tay của cô, cười nói: “An An, đừng nóng giận, mình không có chuyện gì mà.”
Lê An An hắng giọng nói: “Mặc Khuynh Thành, nếu cậu thi không qua, mình giúp cậu phá hủy trường học!”
Biết rõ là nói bốc đồng, Mặc Khuynh Thành nghe được, lại cảm thấy nghe dễ cảm động như vậy.
“Khuynh Thành, cậu có nắm chắc không?”
Gương mặt Tống Tiểu Bảo lo lắng, cậu biết người ra bài thi chính là các thầy cô nổi danh nhất khoa, thậm chí bộ giáo dục cũng phái người đến.
“Mỏi mắt mong chờ.” Chỉ bốn chữ, để cho mọi người kéo tảng đá xuống.
“Rung, rung…”
Mặc Khuynh Thành lấy điện thoại di động ra, tên Hàn Hồng Đào xuất hiện ở trên màn hình.
Khóe miệng nhếch lên, bỏ điện thoại di động vào lại trong túi, không thèm để ý đến nó.
Lê An An hỏi: “Khuynh Thành, là hiệu trưởng gọi?”
“Ừ.”
“Người này còn có mặt mũi gọi điện thoại cho cậu? Khuynh Thành, mình cho cậu biết, cậu không được nhận!”
Nói xong, trực tiếp lấy điện thoại của Mặc Khuynh Thành ra, đem pin tháo hết ra.
“Lần này liền an tĩnh rồi.”
Mặc Khuynh Thành yên lặng cầm điện thoại, trong lòng thở ra, cách này thật là thô bạo.
Tống Tiểu Bảo hỏi: “Tiếp theo làm sao bây giờ?”
“Chờ cá mắc câu.”
Vì vậy, bốn người liền yên lặng đứng ở một góc trường thi, nhìn Hàn Hồng Đào dẫn người đang tìm kiếm khắc nơi.
“Hiệu trưởng, Mặc Khuynh Thành rốt cuộc đang ở đâu?” Chủ nhiệm Tống Quốc Trạch lau mồ hôi trên trán.
“Tôi cũng muốn biết đây!” Trong lòng Hàn Hồng Đào cóchút ấm ức, gọi một lần nữa, vẫn như cũ là “Điện thoại ngài gọi đã tắt máy”.
“Hiệu trưởng, điện thoại di động Mặc Khuynh Thành còn tắt máy sao? Có phải em ấy đã nghe thấy cái gì không, cho nên…”
“Thầy nghĩ lúc em ấy đến trường sẽ không biết?”
“Vậy làm sao bây giờ, chuyện như vậy vốn là chúng ta đuối lý, nếu là trong cơn tức giận em ấy trực tiếp rời đi, trường học biết tìm người ở đâu.”
Theo như lời Tống Quốc Trạch, cũng là lo lắng trong lòng Hàn Hồng Đào.
Đột nhiên, ánh mắt Tống Quốc Trạch sáng lên, lớn tiếng hô: “Hiệu trưởng, Mặc Khuynh Thành ở kia!”
— —-
An Nhiên: Không thành được học bá, tôi sẽ để cho nữ chủ trở thành học bá!
Mặc Dận: …
An Nhiên: Anh không nói gì sao?
Mặc Dận: Đó là cô ngu ngốc.
An Nhiên: … Anh nha, một ngày không chọc tôi liền không thoải mái có phải hay không! Anh chờ đó!
Mặc Dận: Tôi ở đây chờ.
An Nhiên: Không biết xấu hổ!
Mặc Dận: Đúng vậy, cô là mặt của tôi, tôi không cần cô nữa.
An Nhiên: … Đây!