Đường Lệ Từ thở dài: “Tâm nguyện cả đời là sinh cho ngươi một đứa con, có được người vợ như vậy đúng là phúc của ngươi.” Những câu này của y dường như mang theo ẩn ý mập mờ không rõ.
Khóe miệng Thẩm Lang Hồn cong lên: “Tình nhân của ngươi là bà chủ tiền trang Vạn Hâm à?”
Đường Lệ Từ mỉm cười: “Nàng đã vất vả nửa đời rồi, nếu còn có tình nhân như Đường mỗ thì chẳng phải là số khổ cùng cực sao?”
Thẩm Lang Hồn cười nhạt: “Ngươi cũng biết thân biết phận cơ đấy.”
Đường Lệ Từ ôm Phụng Phụng, nhẹ nhàng cọ cọ cánh mũi lên gương mặt mềm mại của đứa bé, mùi hương êm dịu tràn đầy khoang mũi. Đột nhiên y mở miệng ngậm lấy vành tai mềm mềm của Phụng Phụng, Phụng Phụng ê a, nắm đấm nhỏ xíu ra sức đập vào mặt Đường Lệ Từ. Đường Lệ Từ nhắm mắt chịu đánh, vừa cười vừa cắn vành tai Phụng Phụng.
“Trì Vân mất tích dưới chân Miêu Nha Phong, đúng vào lúc Phong Lưu Điếm rút đi. Nhưng nếu Phong Lưu Điếm lỡ thua một nước cờ, để rất nhiều thiếu nữ áo trắng biết rõ nội tình ở lại Bích Lạc Cung, vậy cứ điểm của Phong Lưu Điếm nhất định phải chuyển đi trong thời gian nhanh nhất. Bằng không nếu Uyển Úc Nguyệt Đán giật dây Thiệu Duyên Bình dẫn người đến vây quét, chẳng phảo là toàn quân sẽ chết hết sao? Cho nên dù có tìm ra cứ điểm cũng chưa chắc cứu được người.” Thẩm Lang Hồn chuyển đề tài, thay mồi câu thả lại xuống nước, “Ngươi dùng kế ve sầu thoát xác, để Bích Liên Y thay ngươi ở lại Bích Lạc Cung hưởng cái danh anh hùng, không lẽ ngươi đã biết trước hướng truy tìm?”
“Việc này… Nói cho ngươi biết thì hơn, hay là không nói mới tốt?” Đường Lệ Từ buông Phụng Phụng ra, nhắm mắt mặc sức hưởng thụ mùi hương từ gió sông. “Ta thấy không nói vẫn hơn.”
Thẩm Lang Hồn phơi chút nắng: “Ngươi liên lạc được với người nằm vùng trong Phong Lưu Điếm rồi à?”
Đường Lệ Từ khẽ ài một tiếng, mở mắt ra, cười mà như không cười: “Thẩm Lang Hồn không hổ là con người đáng giá năm vạn lượng vàng, quả nhiên khác hẳn tên Trì Vân kia.”
Thẩm Lang Hồn đột nhiên ghìm cổ tay giật lên một con cá, chỉ nghe tiếng nó nhảy tanh tách không ngừng trên mạn thuyền: “Hắn nói cho ngươi biết Trì Vân vẫn ổn bằng cách nào? Và cả hướng hành động của Phong Lưu Điếm nữa?”
Đôi môi đỏ của Đường Lệ Từ khẽ cong lên, y liếm liếm môi: “Con cá này ngon quá, không ngờ Mẫu Giang có cả giống cá da trơn ngũ sắc ngon nhất trần đời này.”
Thẩm Lang Hồn tóm lấy con cá kia, cả người nó bóng loáng không vảy giống như con lươn nhưng hình dạng lại giống cá chép, chỉ khác ở chỗ vây cá ngũ sắc lóng lánh rất đẹp. “Cá này chỉ cần nhóm lửa nướng lên là ngon lắm rồi.”
Đường Lệ Từ ngồi trong mui thuyền ném ra một vật, Thẩm Lang Hồn đưa tay bắt lấy. Vật này màu xanh biếc trong veo, tròn tròn như viên ngọc, dưới ánh mặt trời lấp lánh vô cùng đẹp mắt. “Bích Tiếu Hỏa! Đúng là chủ nhân Vạn Khiếu Trai có khác, đá lửa mang theo bên người cũng phải là báu vật hiếm thấy.” Viên ngọc tròn xanh biếc này tên là Bích Tiếu, chỉ cần cọ mạnh là tóe lửa, mà lửa Bích Tiếu gặp gió không tắt, ngọn lửa rực rỡ không bốc khói. Tuy Bích Tiếu Hỏa có rất nhiều ưu điểm, nhưng bản thân nó lại không phải vật dẫn lửa, mà chính là một món châu báu hiếm thấy trên đời.
Thẩm Lang Hồn dùng Bích Tiếu mồi lửa, viên ngọc màu xanh biếc to bằng quả trứng ngỗng kia bốc lên một ngọn lửa cao gần hai thước. Thẩm Lang Hồn mổ bụng cá, lấy trong túi ám khí ra một cây châm bạc dài gần ba tấc đâm xuyên qua con cá rồi ung dung nướng.
Mùi cá dậy lên, chậm rãi tỏa ra, bay vào rừng cây đẹp như tranh vẽ bên bờ sông.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Chung Xuân Kế ngồi trên ngựa ngẩn ngơ nhìn con thuyền nhỏ trên dòng Mẫu Giang. Y đang ở trên thuyền, thậm chí còn đang nướng cá. Nàng không hiểu vì sao mình lại muốn rời khỏi Bích Lạc Cung, vì sao phải lần theo dấu vết y để lại, vì sao phải ghìm ngựa trước hoàng hôn chỉ để nhìn y lấy một cái? Rời khỏi Nguyệt Đán là điều nàng không hề mong muốn, nhưng Đường Lệ Từ muốn đi, nàng lại không yên lòng, muốn nhìn thấy y mọi lúc mọi nơi mới có thể yên tâm… Đây… Đây là cảm giác gì?
Cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình đang siết dây cương, một vết đỏ hằn lên trong lòng bàn tay trắng như tuyết, đã hơi nhoi nhói. Trong lòng nàng mơ hồ hiểu ra, khung cảnh nàng mong đợi nhất là được ở bên Nguyệt Đán và Đường Lệ Từ, vĩnh viễn không xa rời, nhưng… Đây là suy nghĩ đáng xấu hổ, là tà niệm không thể nói ra. Nguyệt Đán và Lệ Từ, chung quy vẫn là hai người hoàn toàn khác nhau.
Đúng lúc nàng đang ngắm nhìn con thuyền nhỏ trên sông, đắm chìm trong những tâm sự ngốc nghếch của mình thì đột nhiên có bóng người nhẹ nhàng lướt qua trong rừng cây. Nàng giật mình hô lên: “Kẻ nào?”
Sau một gốc đại thụ cách đó không xa, có kẻ hơi nghiêng người, mặc đồ đen với ống tay dài, dùng vải đen che đầu thay mũ, cơn gió nhẹ thổi tới làm tà áo bay bay. Chung Xuân Kế thoáng rùng mình: “Ngươi là ai?” Cổ tay nàng gồng lên, người này ẩn thân trong rừng mà nàng không hề nhận ra, rõ ràng là cường địch, trong lòng đã định đánh bài chuồn.
“Chỉ là một người bạn biết tâm sự của cô…” Cơn gió hiu hiu lướt qua áo khoác ngoài may bằng chất liệu mềm mại của người áo đen, hắn hạ giọng, âm thanh trầm thấp dễ nghe, lọt vào tai giống như chạm đến ruột gan người khác. Chung Xuân Kế quát lên: “Giả thần giả quỷ! Ngươi là kẻ nào?”
“Ta là bạn của Đường Lệ Từ.” Người áo đen khẽ đáp, “Ta biết cô rất quan tâm đến y, có muốn nghe chuyện về y không?”
Chung Xuân Kế ngẩn ra: “Chuyện về y?”
Người áo đen bước ra từ đằng sau gốc cây, chậm rãi đưa tay kéo dây cương của Mai Hoa Nhi, “Ta là bạn thân từ nhỏ của y, cô muốn nghe chuyện về y thì đi theo ta.”
Chung Xuân Kế lấy roi ngựa quất vào tay hắn, quát lên: “Buông ra! Ta vốn không quen biết gì ngươi, dựa vào đâu mà tin ngươi được?”
Người áo đen lại hạ giọng nói tiếp: “Dựa vào việc ta có thể giết cô nhưng không giết.”
Hắn nói xong, lại thêm một nhát roi quất mạnh lên tay hắn. Bàn tay này trắng ngần như ngọc, roi ngựa quất lên để lại một vết máu nổi bật chói mắt. Chung Xuân Kế ngẩn ngơ, trong lòng cảm thấy hơi áy náy: “Sao ngươi lại phải kể chuyện của y cho ta nghe?”
Người áo đen khẽ đáp: “Chỉ vì y muốn làm một việc nguy hiểm, ta không muốn gặp lại y, nhưng cũng không muốn y mắc thêm sai lầm nữa. Ta biết cô rất quan tâm đến y, nên mong cô có thể ngăn cản y làm ra những chuyện điên rồ.” Hắn vừa nói vừa dắt ngựa, chẳng biết từ bao giờ, Chung Xuân Kế đã bị hắn dắt vào sâu trong rừng cây, dần dần đi xa khỏi bờ Mẫu Giang.
“Nếu ngươi là bạn của Đường Lệ Từ, thì cớ sao không cho ta nhìn thấy gương mặt thật?” Chung Xuân Kế quan sát người áo đen thần bí này một lượt từ trên xuống dưới, chỉ thấy hắn mặc một bộ áo bào đen rộng thùng thình, không thể nhìn ra dáng dấp hắn thế nào, miếng vải đen che đầu tung bay theo gió, cũng không nhìn thấy dù chỉ là một góc gương mặt thật. Nhưng người này võ công rất cao cường, dắt ngựa đi từng bước mà không hề để lộ chân khí, lại có thể giấu đi khí tức khiến người ta không thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Người áo đen nhỏ giọng: “Muốn xem mặt thật của ta cũng được thôi, nhưng trước đó cô phải đồng ý với ta, nghe xong câu chuyện về Đường Lệ Từ, cô sẽ giúp ta ngăn y lại.”
Chung Xuân Kế nổi lòng hiếu kỳ, thầm nghĩ mình cứ nghe thử xem hắn định làm cái quỷ gì: “Được, ngươi kể cho ta nghe chuyện của Đường Lệ Từ, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng trước đó ngươi phải cởi mũ ra cho ta nhìn thấy mặt thật của ngươi đã.”
Người áo đen đưa tay ra tháo tấm vải đen che trên đầu xuống. Dưới ánh mặt trời, chỉ thấy người này môi đỏ như chu sa, làn da trắng nõn trơn mịn, đuôi mắt hơi xếch, lông mày rất dài tựa như chiếc lá, dung mạo mang theo nét yêu mị sầu não khác với người thường, khiến người ta nhìn thấy mà rung động tâm can.
Chung Xuân Kế ngẩn ngơ, nàng cứ đinh ninh người này che kín mặt mũi nhất định là vì xấu đến ma chê quỷ hờn, nhưng hóa ra hắn chẳng những không xấu xí mà còn vô cùng yêu mị, khí chất của hắn không giống người trên cõi trần, mà giống như một tạo vật do quỷ mị nơi địa ngục sinh ra, “Ngươi…”
“Ta họ Liễu, tên Liễu Nhãn.” Người áo đen thấp giọng kể, “Là bạn thân từ nhỏ của Đường Lệ Từ. Hồi bé y gọi ta là đại ca, sau này lớn lên thì gọi là A Nhãn.”
“Y… Y xuất thân từ đâu?” Chung Xuân Kế nhìn người áo đen tên Liễu Nhãn không chớp mắt. Người này tướng mạo phi phàm, không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy hắn không hề nói dối, “Nghe nói y là nghĩa tử của quốc trượng, nhưng không phải dòng dõi hoàng gia.”
“Tuy y không phải dòng dõi hoàng gia, nhưng cũng không khác nhiều lắm.” Liễu Nhãn cất giọng trầm thấp, giọng hắn nghe hơi khàn khàn nhưng vẫn êm tai khó tả, “Cha mẹ y giàu nứt đố đổ vách, mới chào đời y đã có cuộc sống còn hơn cả đế vương, được nuông chiều từ bé. Hồi nhỏ y rất hư đốn, những chuyện như đánh chó đập mèo, đánh người giúp việc trong nhà xảy ra như cơm bữa.”
Nghe những lời này, trong lòng Chung Xuân Kế nửa tin nửa ngờ. Liễu Nhãn lại tiếp tục nói: “Đến năm lên mười đã làm đủ mọi chuyện ác trong nhà, chán chê rồi lại bỏ nhà ra đi, chơi với những tên lưu manh đầu đường xó chợ cùng lứa, gây rối khắp nơi. Trừ giết người ra, có thể nói tất cả mọi chuyện tốt xấu trên đời có thể làm được thì y đã làm không chừa việc nào.”
Chung Xuân Kế buột miệng thốt lên: “Thật không? Đúng là khó tin nồi…”
Liễu Nhãn hạ giọng kể tiếp: “Y làm tất cả những chuyện đó đều có ta đi cùng, lừa cô làm gì chứ? Sau đó y còn tạo dựng thanh danh giữa đám côn đồ, năm mười ba tuổi đã thành lập Tam Thành Thập Tam Phái, khống chế hắc đạo của ba thành phố và mười ba thị trấn quanh nhà y. Nếu y tiếp tục lăn lộn trong đám ấy thì sau này sẽ làm nên sự nghiệp gì, không ai biết cả…”
Chung Xuân Kế càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ. Nếu hồi nhỏ Đường Lệ Từ thật sự quậy phá đến mức ấy, thì tại sao nàng chưa từng nghe danh tiếng của y trên giang hồ? Liễu Nhãn nói tiếp: “Vậy nên ta bảo y, nếu y còn tiếp tục sống như vậy thì sẽ không thể quay đầu. Y có ham muốn kiểm soát người khác quá mạnh, đây không phải chuyện tốt, nếu không muốn tiếp tục cuộc sống tạp nham như vậy thì phải rửa tay gác kiếm, lui về làm người tốt.”
Chung Xuân Kế nói: “Nghe vậy thì hóa ra ngươi lại là người tốt.”
Liễu Nhãn cất giọng khàn khàn: “Ta đã cứu mạng y, tình cảm giữa chúng ta rất tốt. Tuy ta nói mười câu thì có đến chín câu y không để vào tai, nhưng câu này y lại chịu nghe.”
Chung Xuân Kế nhướn mày: “Y rời khỏi hắc đạo, trở về làm người tốt?”
Liễu Nhãn nói: “Ừ, từ năm mười ba tuổi cho đến năm hai mươi tuổi, y đều một mực nghe lời ta, đi theo khuôn phép. Có điều y vốn không phải kiểu người thanh bạch không ham muốn, sâu thẳm trong lòng y khao khát quá nhiều thứ, các loại dục vọng vẫn luôn âm ỉ không ngừng. Tuy gia đình y có quyền thế, từ lâu đã trở thành tiêu điểm thu hút ánh mắt người đời rồi, nhưng y còn muốn cả thiên hạ phải xoay quanh mình. Tất cả những lời khen ngợi, ngưỡng mộ, say mê, oán giận, ghen tị, nghi ngờ, nếu không tập trung vào y thì y sẽ lo âu, phiền não, nghi ngờ, cuối cùng là bùng nổ những cảm xúc cực đoan. Có một ngày, cha y chiêu mộ người tài trong thiên hạ, thành lập một tổ chức tên là Đồng Địch, hai ta đều là thành viên tổ chức đó. Nhưng sau khi trải qua nhiều lần tuyển chọn, thử thách và kiểm tra, cha y lại chọn một người khác làm trung tâm của tổ chức…” Liễu Nhãn ngừng lại, “Y không chấp nhận được sự thật này, cho nên y muốn chúng ta chết cùng với nhau.”