Nhìn bộ dáng hắn giữ nghiêm trinh tiết như gặp kẻ địch, Chu Tử cảm thấy có chút buồn cười: “Nô tỳ thật sự chỉ muốn xem lưng của người!”
Triệu Trinh liếc nàng một cái, nhưng lại ngoan ngoãn ngồi xuống ghế thêu.
Chu Tử cởi áo tím, lại cởi trung y của hắn, vừa vạch áo nhìn vào bên trong, liếc mắt liền thấy một vết đao kéo dài từ vai đến phần eo, tuy rằng đã trắng bệch không có máu, nhưng vết rách trên miệng vết thương nhìn cũng thực đáng sợ.
Chu Tử kinh hãi, nhanh chóng nhẹ tay nhẹ chân cởi trung y của Triệu Trinh ra.
Lần này nàng nhìn thấy rõ ràng, trước ngực, sau lưng Triệu Trinh đều có rất nhiều miệng vết thương to to nho nhỏ, có cái đã kết vảy, có cái còn chưa lành, nhưng cái ở trên lưng là nghiêm trọng nhất.
Mũi Chu Tử hơi chua xót.
Nàng nhìn Triệu Trinh.
Theo nàng biết, đây chỉ là một thiếu niên mới tròn mười tám tuổi vào hôm qua!
“Miệng vết thương nhiều như vậy mà còn muốn tắm rửa, người không sợ bị nhiễm trùng sao!” Giọng Chu Tử hơi khàn khàn, “Sao người không biết tự chăm sóc chính mình vậy?”
Hai vai Triệu Trinh thẳng tắp, ngồi ngay ngắn, không nói gì.
Bất quá trong lòng hắn lại cứng đầu cứng cổ phản bác: một nam nhi tốt giết địch trên chiến trường, ai mà không có lúc bị thương? Chút thương tích ấy đã tính là gì!
Chu Tử không biết thuật đọc tâm, chỉ biết đau lòng cho Vương gia vẫn còn là thiếu niên này. Nàng giữ chặt hai vai Triệu Trinh, nhìn ánh mắt Triệu Trinh: “Vương gia, người ngồi yên ở đây, nô tỳ đi lấy thuốc!”
Không lâu sau, Chu Tử cầm thuốc mỡ cùng vải bông đến.
Nàng bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương cho Triệu Trinh, lại dùng băng gạc quấn quấn cột cột một chút.
Sau khi giúp Triệu Trinh mặc quần áo xong, nàng lại dặn dò một câu: “Mấy ngày này không thể uống rượu, không có thể ăn mấy thứ cay nóng!”
Triệu Trinh đã sắp bước qua cửa lớn của nội viện, nghe vậy lại quay đầu nhìn nàng, cau mày, trên mặt tràn đầy vẻ không hài lòng.
Chu Tử cười tủm tỉm nhìn hắn, cảm thấy hắn nhăn đôi mi thanh tú lại rất đáng yêu.
Triệu Trinh trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, đi nhanh về phía trước, tùy tùng Triệu Anh Triệu Dũng đứng chờ ngoài cửa liền đi theo.
Bốn người Tĩnh Di xếp thành hình chữ nhất cất tiếng oanh vàng thỏ thẻ đưa tiễn Vương gia.
Chu Tử cũng vội vàng quỳ gối hành lễ.
Đến trưa Chu Tử gặp Đào ma ma.
Đào ma ma cẩn thận đánh giá Chu Tử, phát hiện lông mi nàng khít kín, mi tâm không giãn ra, trong lòng có chút ưu sầu, nói: “Vương gia còn chưa gọi con đến hầu hạ?”
Chu Tử sửng sốt, vội vàng cúi đầu.
Đào ma ma nghĩ nàng thẹn thùng, vội vàng an ủi nàng: “Không nên sốt ruột.”
Hôm nay Triệu Trinh trở về thật sớm, giờ Thân đã trở lại.
Chu Tử nhìn nhìn miệng vết thương của hắn, một lần nữa bôi thuốc, băng bó.
Lúc Chu Tử băng bó, trong lòng Triệu Trinh có chút mơ màng.
Hắn cảm thấy trên người Chu Tử tản ra nùi thơm rất dễ chịu, người mềm mại, ngón tay cũng mềm dịu. Lúc mới gặp Chu Tử, hắn còn cảm thấy tay nhỏ beo béo của nàng rất khó nhìn, bây giờ mới phát hiện, tay non mềm nhẹ dịu như vậy chạm đến mình, tuy là miệng vết thương, cũng rất thoải mái.
Triệu Trinh muốn dựa vào rồi lại dựa vào Chu Tử, nhưng hắn vẫn tự chủ, thẳng lưng ngồi trên ghế.
Đêm nay trời nổi gió, không bao lâu mưa liền rơi xuống. Chuông gió treo nơi mái hiên bị gió thổi tạo một loạt tiếng vang, lại mang theo tiếng gió thổi lá cây, tiếng mưa rơi trên ngọn ba tiêu (cây chuối tây), mưa đêm nhất thời mang chút lạnh lẽo.
Triệu Trinh còn chưa ngủ. Hắn nghe âm thanh bên ngoài, nhớ đến tiếng gió vù vù không lâu trước đây trên chiến trường, tiếng hồ cầm (đàn nhị) xa xôi, lại nhớ tới các tướng sĩ chết trận trên chiến trường Tây Cương, trong lòng rất không yên tĩnh.
Chu Tử cũng không ngủ được, đang lắng nghe tiếng gió, tiếng mưa rơi, tiếng chuông gió bên ngoài, chợt nghe trên giường truyền đến tiếng Triệu Trinh: “Nha đầu béo, thổi tiêu đi!”
Thổi tiêu? Thổi tiêu! Đã từng đọc đủ thứ dâm – thư (truyện khiêu dâm) Chu Tử hỗn độn trong gió, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Triệu Trinh rầu rĩ nói: “Trong phòng bên cạnh có để một cây tiêu màu tím, chẳng lẽ không phải là của ngươi?”
Chu Tử nhớ mình đã để cây tiêu màu tím trong phòng bên, biết mình suy nghĩ nhiều, thật là suy nghĩ quá nhiều. Trái tim của nàng lúc này mới quay về chỗ cũ.
Nàng đứng lên cầm tiêu, ngồi xuống chỗ để chân, bắt đầu thổi.
Nàng thổi bài Tô Vũ chăn cừu.
Trong tiếng tiêu, Triệu Trinh giống như được trở về đại mạc, thấy được vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm đại mạc; giống như được đi tới thảo nguyên, thấy được từng đám từng đám mây trắng trên bầu trời xanh lam ở thảo nguyên; giống như lại được tới dưới chân núi Tuyết, nghe được bài ca chăn cừu du dương…
Hắn lạnh lùng nói: “Lên đây!”
Chu Tử sửng sốt một chút, bỏ tiêu xuống, vén màn bằng ngọc trai, ngồi xuống bên giường.
“Nằm xuống đi.” Triệu Trinh nhàn nhạt nói.
Chu Tử chậm rãi nằm xuống bên người hắn.
Triệu Trinh nghiêng người, vươn cánh tay ôm nàng vào trong lòng.
Hắn không nói gì, Chu Tử cũng không dám nói lời nào.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Bên ngoài tiếng mưa gió càng lúc càng lớn.
Mặt Triệu Trinh kề sát mặt Chu Tử, thân mình kề sát thân mình Chu Tử.
Khối thân thể mềm mại ấm áp này, thật sự tồn tại, trong đêm mưa gió, mang cho tâm hồn cô độc của hắn một chút ấm áp và an ủi.