Đánh ngựa lại gần, Triều Cẩm khó hiểu lắc đầu: “Sao ngươi không đuổi theo?”
Khẽ thì thầm, Tử Thanh khổ sở cười: “Ngươi xem ta có thể cho nàng cái gìđây?” Xoay người lên ngựa, mặc kệ là trong lòng có nàng hay không, thìchung quy cũng không cấp cho nàng được cái gì.
Nhìn Tử Thanh thình lình trở nên ưu tư, Triều Cẩm càng thêm bối rối: “Chỉcần ngươi đuổi theo nàng, hết thảy bản công tử tự nhiên sẽ có biện phápgiúp ngươi.”
“Không cần, đa tạ hảo ý của Sử công tử, nhưng cho dù đuổi theo, nhất định tacũng vẫn sẽ làm hại nàng càng thương tâm.” Ngẩng đầu nhìn trời, Tử Thanh thở dài: “Ta là một kẻ mà một người bên cạnh cũng không có, ta khôngbiết tương lai mình sẽ như thế nào, ta không trao được cho nàng nhiềunhặn gì, cho nên…”
“Yến Tử Thanh…”
“Nữ nhân, không phải hẳn là nên có một gia đình yên ổn, có một trượng phutoàn tâm toàn ý yêu thương nàng, có một đám hài tử đáng yêu sao?” TửThanh nhìn vào đôi mắt Triều Cẩm: “Nói không chừng vị nam tử ở Lạc Dương kia lại có thể trao cho Hoắc Hương cô nương một khung trời mới.” Lại nở nụ cười: “Huống hồ, ta chỉ coi nàng là một tiểu muội muội, vậy thì vìsao lại phải đi phá hỏng nhân duyên của nàng?”
“Tử Thanh…”
“Mau đi thôi.” Vung roi quất ngựa chạy, Tử Thanh vọt vào thành trước, chạy về phía Doanh Giang Lâu.
Yến Tử Thanh…nhìn bóng dáng hắn, Triều Cẩm đột nhiên cảm thấy cánh mũi mình có chút chua xót, lại nghĩ đến Lăng Trọng, trong lòng y trừ nàng ra,lại còn có một phiến sơn hà này. Từ ngày đó bắt đầu hứa hẹn, cái từ “yên ổn” liền vĩnh viễn cũng không xuất hiện giữa bọn họ, huống chi là toàntâm toàn ý?
***
“Biệt hậu thế lưu liên, tương tư tình bi mãn. Ức tử phúc mi lạn, can tràngxích thốn đoạn. Đạo cận bất đắc sổ, toại trí thịnh hàn vi. Bất kiến đông lưu thủy. Hà thì phục tây quy.”
(Sau ngày cùng chàng ly biệt, ta suốt ngày lấy lệ tẩy mặt, tưởng niệm chàngđến thập phần thương tâm. Ta nghĩ đến chàng, nghĩ đến ruột gan đứt từngkhúc. Ta vẫn chờ chàng trở về, lại luôn thất vọng. Hãy nhìn xem dòngnước kia chảy xuôi về hướng đông, vậy tới khi nào thì mới có thể lạichảy ngược về phía tây đây?)
Tiếng đàn tỳ bà ai oán triền miên, trên đài trải thảm đỏ thẫm, nữ tử kia mộtthân y sam đơn giản, trông nhỏ bé đơn côi đến nỗi khiến người ta nảysinh lòng thương tiếc.
Nhã Hề ngẩng mặt, đã là nước mắt như mưa, mỗi một tiếng ca, đều là một âmđiệu khiến tâm can người ta nhức nhối, làm cho người nghe động dung,người xem rơi lệ.
[Tử Dạ Ca], tối nay nàng xướng đến khúc chờ đợi ái lang trở về phải không?Tỳ bà rơi xuống đất, đột nhiên dây đàn đứt đoạn, nhập diễn đến mức như thế, cứ như thể mọi việc phát sinh đều là sự thật vậy!
Tử Thanh bước vào đại đường, theo Triều Cẩm ngồi vào chủ bàn đặt ở chính giữa.
“Sử công tử, hôm nay ngài muốn dùng cái gì?” Gã tiểu tư cuống quít chạy lại tiếp đón.
“Tùy ý.” Triều Cẩm khoát tay chặn lại, tựa hồ cũng đã đắm chìm trong tiếng ca của Nhã Hề.
Tử Thanh nhướng mày, rèm lại dĩ nhiên hạ xuống.
Chờ rèm lại một lần nữa được kéo lên, Trịnh Nguyên Hoán một thân cẩm bàotiêu sái xuất trướng, chỉ là lúc này hắn thần thái bay bổng, người thổitiêu ở ngay bên cạnh lại là một nữ linh khác, điểm trang đẹp đẽ mặc cẩmy.
Không nghĩ tới việc nghe bọn họ hát ân ái cỡ nào, tâm Tử Thanh không hiểu sao lại thấy đau nhức, vì nữ tử với chiếc đàn tỳ bà vỡ nát kia mà lặng lẽđộng dung.
Khá hứng trí nhìn Trịnh Nguyên Hoán, Triều Cẩm ngoắc ngoắc gã tiểu tư, phân phó: “Đợi hôm nay xướng hoàn xong, ta muốn gặp hắn một mình.”
Tử Thanh có chút không rõ nhìn Triều Cẩm, liếc mắt cao thấp đánh giá hắnmột cái, rõ ràng không phải “long dương”, không có khả năng hắn nhìntrúng Trịnh Nguyên Hoán đi?
Rèm lại buông xuống, Nhã Hề lại lần nữa bước lên đài, lúc này đây, không có tiếng đàn trúc, không có thanh âm nhạc khí, chỉ có chính là đôi hàng lệ chưa khô trên gò má trắng bệch của nàng.
Nàng xướng lên: “Dạ trường bất đắc miên, minh nguyệt hà chước chước. Tưởngvăn tán hoán thanh, hư ứng không trung nặc. Nhân các kí trù thất, ngãchí độc quai vi. Phong xuy đông liêm khởi, hứa thì hàn bạc phi.”
(Đêm dài ta ngủ không yên, ngẩng đầu nhìn vầng minh nguyệt sáng ngời kia.Tựa hồ ta nghe được thanh âm mơ hồ đang kêu gọi, ta nhẹ nhàng đáp lại.Người khác đều chuẩn bị lễ vật thành thân, chỉ có lòng ta lại không vui, gió thổi khiến bức mành lay động, chàng có còn nhớ rõ, lời hứa chàng đã từng ưng thuận với ta, lại cũng là ở một cái đêm gió rét lạnh như thế?)
Bất lực, thê lương thảm thiết, từ tiếng ca của nàng, trực tiếp khiến cõi lòng Tử Thanh rung động.
Không tự chủ được đứng dậy, vẫn không nhúc nhích nhìn nữ tử trên đài kia, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.
Nhã Hề nâng tay áo lau đi lệ châu, lại thấy giữa chúng tân khách một thân ảnh đứng thẳng tắp đầy anh khí kia.
Hắn hết thảy đều khỏe mạnh…
Nhíu mày, mắt hàm lệ, khóe miệng khẽ gợi lên một mạt tiếu ý thản nhiên, lại vừa đúng đem bi thương đẩy lên đến cực hạn.
Thân mình lay động, Nhã Hề nhắm mắt ngã xuống đất, rèm liền hạ xuống, [Tử Dạ Ca] cuối cùng cũng kết thúc.
Tử Thanh đứng tại chỗ, mày lại vẫn nhíu chặt, cũng không biết mới vừa rồinàng thật sự ngã xuống đất, hay là vì ca mà chỉ làm động tác?
Vỗ tay xong, Triều Cẩm liền lặng yên đi đến phía hậu trường.