Tỷ như nói là phù trừ tà, thực tế chỉ đuổi được kiến; nói là phù kéo dài tuổi thọ, kỳ thực cũng chỉ giảm bớt được vài bệnh vặt.
Lá phù trong tay Tiết Nhàn chính là y nhìn thấy đạo sĩ kia vẽ ra.
“Tuân lệnh Long quân phía Nam giáng sấm sét.” Tiết Nhàn híp mắt, miễn cưỡng đọc từng chữ viết trên lá phù. Phần lớn mấy chữ này đều bị móc uốn đến tám trăm hồi, nhìn như giun đất, chín khúc mười tám vòng, khiến y khó mà nhớ rõ được.
Chỉ nghe nội dung cũng có thể đoán được đại khái, đây là một tấm phù gọi sét, cũng không biết đạo sĩ kia rảnh rỗi chẳng có việc gì làm lại đi luyện cái trò này làm chi.
Song nói là gọi sét, tấm phù nhăn nheo này đương nhiên chẳng gọi được Long quân phía Nam gì đó rồi, cùng lắm chỉ kéo được hai đụn mây che khuất mặt trời thôi. Nhưng phù này ở trong tay Tiết Nhàn thì lại khác.
Bởi vì cái vị Long quân phía Nam viết trên phù ấy mà, ngại quá, hơn phân nửa chính là Tiết Nhàn này đây.
Mặc dù với cái thân thể bằng giấy hiện giờ, y chẳng có cách nào tự làm phép được, nhưng mượn hoàng phù làm vật dẫn thì vẫn có thể thử chút xem sao.
Vì thế y lại lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ tinh xảo, mở nắp bình ra, một mùi lạnh lẽo cổ quái mang theo hương vị tinh ngọt liền tản ra.
Tiết Nhàn nhíu mày, mặc dù là máu của chính mình nhưng y cũng chưa từng cảm thấy dễ ngửi bao giờ.
Y vuốt phẳng lá phù trong lòng bàn tay, nhỏ một giọt máu đỏ sậm từ bình sứ, giọt máu nháy mắt lan ra trên hoàng phù.
Tiết Nhàn cất bình sứ, ném lá phù ra ngoài.
Trong khoảnh khắc lá phù rời tay, giữa vết máu chợt nổi bùng lên ngọn lửa, lập tức cháy sạch sẽ.
Đột nhiên, cuồng phong nổi lên, mây mù mãnh liệt từ xa cuồn cuộn kéo đến.
Sắc trời bất chợt tối đen, như được quét một lớp mực. Luồng sét hình mạng nhện sáng như tuyết bổ ập xuống từ trên chín tầng trời, một đường sét kinh hoàng đánh xuống mặt đất, tiếng nổ như dán bên tai.
Không biết đạo thiên lôi này đã chạm vào biên giới trận cục, hay là kinh động đến cốt lõi trận cục.
Lại một tiếng nứt như băng rạn trên núi cao, theo luồng điện uốn lượn, quay đầu nện xuống đất.
Tiết Nhàn ngồi tựa vào thân cây già ở đầu tường, bát phong bất động[1] (kiên định không lay động) nhìn sấm sét bổ ngay xuống mặt đất dưới chân y, đập nát nền đá xanh nguyên vẹn, ngay cả mắt cũng chẳng chớp lấy một lần.
Cả gian trạch viện đều rung động không thôi, qua hồi lâu mới dần ổn định lại.
Tiết Nhàn nhướn mày, ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt có chút tiếc nuối: Giờ y mượn dùng lá phù này mà chỉ có thể bổ một chút như vậy thôi.
Trận thiên lôi kinh thiên động địa vừa rồi xem ra cũng có chút tác dụng, có vẻ nó đã bổ ra một vết nứt nhỏ hẹp ở nơi nào đó trong trận cục. Trạch viện vốn im lặng đến gần như đông cứng đột nhiên có một trận gió lùa, tiếng vang nhỏ vụn loáng thoáng phát ra từ chỗ đó, nhanh chóng bao phủ toàn bộ trạch viện.
Quả nhiên trong trạch viện này không chỉ có mình y.
Người khác hẳn là cũng bị kéo vào trong trận cục này, có điều mỗi người một góc khuất, không thấy được nhau thôi.
Tiết Nhàn tùy tay nhổ một sợi dây mây xoắn lại trên cây, dựa vào thân cây nhàn nhã cuộn quanh ngón tay. Y khép lại hai tròng mắt, nghiêng tai lắng nghe âm thanh truyền đến từ khe hẹp kia. Y muốn phát hiện điều bất thường trong những âm thanh nhỏ vụn lộn xộn đó.
Sau một lát, y quả thực nghe được một tiếng……..
Tiếng chuông?
“Không đúng…….” Tiết nhàn “Chậc” một tiếng, nhíu nhíu mày.
Trong tiếng gió như nức nở, âm thanh nọ khá mơ hồ, như thể truyền từ đằng xa, hoặc là bị cái khe hẹp dài kia kéo dài khoảng cách.
Nghe giống như tiếng chuông đồng tứ giác treo trên xe trâu, song lại có điểm không giống.
Chuông đồng……
Tiền đồng?
Vừa nghĩ vậy, âm thanh kia lại càng rõ ràng hơn, quả thực giống như tiếng tiền đồng va chạm vào nhau.
“………” Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi mở mắt ra, dây mây cuốn trên tay bị chà đạp nhiều lần, “Pực” một tiếng đứt thành hai đoạn.
Dường như chỉ trong nháy mắt, tiếng tiền đồng va chạm càng gần hơn.
Tiết Nhàn ghé tai nghe, cảm giác tiếng này phát ra từ ngoài tường.
Trên hành lang, một cánh cửa chợt khẽ phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt”, Tiết Nhàn đang tàn phá cái cây nghe tiếng thì nâng mắt lên nhìn.
Hòa thượng trẻ tuổi mặc tăng y trắng toát không một tiếng động vịn sát tường đi tới.
Một thân áo trắng đơn bạc giữa cái lạnh mùa đông, chỉ nhìn thôi cũng thấy rét, như thể trên áo còn mang theo khí lạnh ngày đông. Mãi đến khi Huyền Mẫn đứng vững ở tường, đầu ngón tay kẹp xâu tiền đồng giắt vào bên hông lần nữa, Tiết Nhàn mới sực tỉnh, cái con lừa trọc này đi đường luôn chẳng có tiếng động gì.
Cho nên………. Tiếng tiền đồng va chạm vừa rồi, là hắn cố ý tạo ra ư?
Huyền Mẫn đứng ở sát tường, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng hướng về phía Tiết Nhàn đánh giá một phen.
Người ngồi trên tường có một khuôn mặt vô cùng đẹp không thể nghi ngờ, như một thanh kiếm bén nhọn vừa tuốt ra khỏi vỏ. Có điều thoạt nhìn y quá mức gầy yếu, bộ đồ màu đen lại khiến y càng tái nhợt hơn, lộ vẻ bệnh tật nặng nề, kết hợp với vẻ sinh động sắc bén kia tạo nên một cảm giác hỗn tạp, vừa mâu thuẫn lại vừa thần bí.
Khi Tiết Nhàn không tỏ cảm xúc gì, luôn tạo cho người ta một loại ảo giác sâu xa kín đáo.
Y trưng ra cái bộ dáng này, nhìn nhau với Huyền Mẫn một lát, rồi sau đó rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trợn mắt nhìn trời, nói: “Sao lại là ngươi……….”
Dứt lời, y còn căm giận vò mớ dây mây trong tay thành một nùi.
Tên này cũng thật thiếu đòn, dù ngồi trên đầu tường nhưng vẫn không an phận như trước, sau khi không cam tâm liếc mắt nhìn Huyền Mẫn, y bèn ném mớ dây mây rối nùi kia về phía Huyền Mẫn.
Huyền Mẫn lắc lắc đầu, nâng tay tóm được “ám khí” vào lòng bàn tay: “Thiên lôi vừa nãy là chuyện gì xảy ra?”
Tiết Nhàn nhướn mày nhìn hắn một cái: “Ngươi không hỏi ta là ai à?”
Lúc con lừa trọc bắt được y, y vẫn là một mảng rêu xanh, sau đó lại biến thành giấy da, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng xuất hiện bằng bộ dáng thật.
Huyền Mẫn mở tay ra, bàn tay nhợt nhạt thon gầy, đang nắm chứng cứ phạm tội của tên Tiết Nhàn thiếu đánh —— Dây leo rối nùi.
Tính hắn vốn ít lời kiệm chữ, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, không lộ biểu cảm gì, nhưng bàn tay mở ra lại rõ ràng truyền đạt một ý tứ —— Trơ tráo như thế, chỉ có một kẻ thôi, dù có cháy thành tro cũng nhận ra được.
Tiết Nhàn: “……….”
Huyền Mẫn đặt mớ dây mây trong tay xuống gốc cây, lại giương mắt nhắc nhở Tiết Nhàn lần nữa: “Ngươi còn chưa nói thiên lôi kia là sao.”
Tiết Nhàn “Ồ” một tiếng, nói: “Không có gì, chỉ là muốn báo cho những người khác biết ta đang ở trong này thôi, để tìm cho tiện ấy mà.”
Huyền Mẫn: “……..”
Trận sét kia hận không thể chọc trời phá đất, thanh thế khổng lồ, uy lực kinh người, như thể muốn bổ nát cả phủ trạch Lưu gia này thành tro vậy.
Kết quả lại chỉ là một tiếng “kêu” vô cùng đơn giản, ý bảo mọi người đang có người chờ ở chỗ này…….
Bản mặt lừa trọc vốn luôn băng sương, song khi nghe lời ấy, lần đầu tiên có dấu hiệu rạn nứt.
Tiết Nhàn bị ánh mắt hắn chọc cười, biểu tình trầm tĩnh lại, muốn cười nhưng không cười hỏi hắn: “Ồ? Ngươi theo thiên lôi tìm tới đây sao? Vậy xem ra ta không phí công rồi. May mà ngươi tới cũng nhanh, ta đang cân nhắc xem có nên gọi thêm không.”
Huyền Mẫn im lặng không nói gì nhìn y một lát, lạnh lùng đạm nhạt nói: “Vậy thì không cần tìm phương vị của bát môn nữa, cứ bổ cho nát đất cũng giảm được tiền quan tài.”
“Người xuất gia sao cứ mở mồm nhắc đến tiền thế, ngươi cái đồ lừa……..” Tiết Nhàn xoay mặt, nuốt chữ “Trọc” về, nghiêm trang nói: “Không sợ bôi nhọ Phật Tổ à.”
Huyền Mẫn: “……….”
Cái đồ nghiệp chướng đến sấm sét cũng dám gọi, thế mà còn có mặt mũi nói ra câu này sao.
“Vừa nãy ngươi có nói phải tìm phương vị của bát môn nhỉ, tìm được chưa?” Tiết Nhàn hỏi: “Nếu tìm được rồi thì cũng bớt việc, mang ta theo luôn. Nếu không tìm được, vậy ngươi cũng đừng sợ bị bổ trúng, ta sẽ nghĩ cách gọi thêm một trận sét nữa, không chừng có thể trực tiếp chọc thủng trận cục này.”
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng y lại thầm nhủ: Lừa trọc ngươi trăm ngàn lần phải nói với ta là tìm được rồi đấy, ta chỉ có một tấm phù gọi sét thôi, dùng xong thì chẳng còn nữa đâu.
May mà Huyền Mẫn không phụ sự kỳ vọng của y, gật gật đầu, nói không mặn không nhạt: “Ngươi có thể xuống khỏi đầu tường được rồi đấy.”
Dứt lời, hắn xoay người bước đi.
Tăng y vải bố trắng toát nhẹ nhàng hất lên như mây, chỉ vài bước đã đi xa.
Nhưng chỉ lát sau, Huyền Mẫn lại dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tiết Nhàn vẫn chẳng hề động đậy.
Tiết Nhàn cực kỳ vô tội vỗ vỗ chân mình, nói đúng tình hợp lý: “Phế rồi, không đi được.”
Huyền Mẫn cau mày, cho rằng y lại giở trò đùa giỡn, mặt vô cảm lạnh lùng trả lời: “Lúc trước nghiệp chướng nhà ngươi chạy cũng đâu có chậm……..”
Nhoắng một cái đã bay lên áo nhóc sai vặt, động tác nhanh nhẹn miễn bàn.
“……….” Tiết Nhàn cười lạnh một tiếng: “Hình như con lừa trọc nhà ngươi không có mắt thì phải, lúc trước ta tự động chân mà chạy sao? Đó là ta mượn chân người khác.”
Lừa trọc không hiểu nhân tình và nghiệp chướng quậy phá nhìn nhau một lát, cuối cùng người trước rủ mi buông mắt, xoay người đi về sát tường lần nữa.
Hai chân Tiết Nhàn giấu dưới lớp áo đen, có thể nhìn thấy hình dáng đầu gối gầy nhô lên. Người nằm liệt giường quanh năm không thể đi lại, hai chân phần lớn đều nhỏ gầy hơn bình thường, nhưng Tiết Nhàn thì không giống vậy. Nhìn từ hình dáng đại khái, hai chân y không khác người bình thường là bao, chẳng hề giống người liệt hai chân.
Huyền Mẫn liếc mắt đánh giá, nâng tay bắt lấy một mắt cá chân của Tiết Nhàn.
Tiết Nhàn bị động tác của hắn làm giật mình, nếu không phải hai chân không cảm giác được, có khi y đã tung cước đạp con lừa trọc này ra rồi.
Ngươi dùng lương tâm nói cho ta biết, móng rồng mà ngươi cũng tùy tiện sờ được hay sao?! Hả?! Đúng là chán sống rồi!
Huyền Mẫn thu hết phản ứng của y vào tầm mắt —— Nếu là người đi đứng thuận lợi, lúc giật mình sẽ không chỉ động thân trên còn nửa thân dưới không hề có phản ứng.
Có thể thấy, lời này của nghiệp chướng là thật, hai chân y đúng là bị liệt.
Huyền Mẫn nâng mắt, nâng một tay làm động tác lễ Phật, tay còn lại hướng về phía Tiết Nhàn, bàn tay gầy mà mạnh mẽ rắn chắc mở ra, nói: “Xuống dưới đi.”
******
★Chú thích:
[1]Bát phong bất động: hay “Bát phong suy bất động”, dùng để khen người có định lực tốt, không bị bất cứ điều gì lay chuyển. Bát phong là tám thứ: Xưng, Cơ, Huỷ, Dự, Lợi, Suy, Khổ, Lạc (khen ngợi, chê bai, hạ thấp, đề cao, lợi lộc, tốn hao, khổ não, vui vẻ). Đây là các trạng thái tình cảm thường thấy thường gặp trong cuộc đời con người, được nhà Phật xem như tám loại gió. Phật được tôn là Thiên Trung Thiên, Thánh Chí Thánh, tám thứ gió ấy chẳng làm Ngài suy chuyển (Bát phong suy bất động).Câu nói này có liên quan đến câu chuyện về Tô Đông Pha:
Khi Tô Đông Pha đến Cô Châu ở Giang Bắc nhậm chức, ông thường qua đàm đạo với sư Phật Ấn trên chùa Kim Sơn ở bên kia sông. Một hôm, Tô Đông Pha làm được bài thơ Thiền tâm đắc bèn sai tiểu đồng sang sông gởi cho sư Phật Ấn xin ấn chứng. Thơ rằng:
Kế thủ thiên trung thiên
Hào quang chiếu đại thiên
Bát phong suy bất động
Đoan tọa tử kim liên.
(Cúi đầu lạy đức Như Lai
Hào quang rạng rỡ chiếu soi muôn trời
Bát phong gào thét tơi bời
Tòa sen Ngài vẫn mỉm cười ngồi yên.)
Sư Phật Ấn xem xong liền viết vào hai chữ, bảo tiểu đồng mang về.
Tô Đông Pha chắc mẩm thế nào cũng được sư Phật Ấn khen ngợi về sự tinh tấn trong tham thiền. Nhưng khi mở ra chỉ thấy hai chữ: “Đồ thối”. Không dằn được nóng giận, ông liền kêu đò qua sông tìm sư Phật Ấn để hỏi cho ra lẽ.
Sư Phật Ấn đã ra cổng chùa đón đợi sẵn. Tô Đông Pha vừa thấy sư liền lớn tiếng: “Ta với thiền sư là bằng hữu chi giao, thơ của ta, ông không khen thì thôi, cớ sao lại còn chửi mắng như vậy?”. Phật Ấn giả như không hiểu chuyện gì, hỏi: “Ta chửi ông cái gì?”. Tô Đông Pha đưa hai chữ “Đồ thối” ra. Phật Ấn cười: “Chẳng phải ông đã nói là Bát phong suy bất động à? Sao Đồ thối còn vượt sông sang bên này?”. Tô Đông Pha không còn biết nói sao nữa.