Ánh nắng xuyên xuống từ đỉnh trướng, chỉ thấy biểu cảm Cố Quân bình tĩnh, vầng trán ngay ngắn đầy đặn liền với sống mũi thẳng, trên mặt đón bóng tối nhàn nhạt, hai mắt dài nhỏ có chút xếch lên, trầm tĩnh mà sáng sủa.
Phức Chi đột nhiên cảm thấy được người trước mặt mình tựa hồ bị đánh giá thấp, có phần hối hận mình qua loa.
“Biển Thước cũng có thể không đồng ý.” bên môi Cố Quân cong lên: “Chỉ là Biển Thước đã biết sách lược quân ta, chỉ sợ sau khi trở ra cái màn cửa này, chuyện biên cương xa xôi cũng chưa chắc có thể toại nguyện.”
Phức Chi nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt dường muốn xuyên thấu cặp mắt kia. Một lát sau, nàng cười lạnh: “Tướng quân nói vậy, tôi từ chối cũng phải theo, không chối cũng phải theo rồi.”
Cố Quân nhìn nàng, không có trả lời.
Chân mày Phức Chi hơi nhíu lại, móng tay bóp thật sâu vào lòng bàn tay.
“Tướng quân sao lại tìm Trần Biển Thước?” Nàng hỏi.
“Vì bệnh nhân trong nhà.” Cố Quân nói.
Phức Chi cắn cắn môi, nhìn hắn: “Tôi cần tới Để Lư trước.”
Cố Quân cười nhạt: “Sẽ theo chủ trương của Biển Thước.”
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Gió thu mang theo hàn ý dần dày, trầm thấp lướt qua cây cỏ khô héo suy tàn trên hoang nguyên.
Vương Toản cưỡi Thanh Vân Thông vừa chạy một trận ở đồng cỏ gần quân doanh, kéo nó đi đến bên dòng suối nhỏ không xa, cho nó uống nước chải lông. Dòng suối nhỏ này chính là nước suối trong núi tụ tập mà đến, rất là sạch sẽ, Thanh Vân Thông cúi đầu uống một hớp, tựa cảm thấy hài lòng, nên uống không ngừng.
Đại dịch qua rồi, bọn họ cứ buồn bực trong doanh mãi cũng có thể ra đi lại. Dưới trời chiều, suối nước dào dạt ánh vàng, cách đó không xa trên một vuông đồng cỏ bằng phẳng có người đang đá bóng, quân sĩ vây xem rất đông, tiếng ủng hộ truyền đến từng trận, liên tiếp.
Vương Toản xoay người đứng bên cạnh Thanh Vân Thông, tay vỗ vỗ lông bên bụng nó, cẩn thận nhìn có lấm bùn vụn cỏ hay không.
“Trọng Hành!”
Bỗng nhiên, Vương Toản nghe thấy giọng Trương Đằng, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là gã.
Chỉ thấy Trương Đằng cưỡi ngựa tới, mặc một thân áo giáp, phong trần mệt mỏi.
Vương Toản dừng động tác trong tay, hỏi gã: “Đi đâu thế?”
“Cùng trinh sát đi bắc một chuyến.” Trương Đằng vừa xuống ngựa, vừa nói.
Vương Toản sững sờ, hiểu ra. Trách sao ngày ấy gặp mặt xong, hai ba ngày cũng không thấy người khác, ra là đi làm trinh sát.
“Tìm hiểu như thế nào rồi?” y hỏi.
“Người Yết quả nhiên nhìn đăm đăm.” Trương Đằng nói, vỗ vỗ tọa kỵ: “Chúng ta đi hơn bảy trăm dặm, gặp trinh sát hai lần.”
Vương Toản gật đầu, chợt phát hiện trên tay áo gã có mấy vết máu, nhíu mày: “Bị thương rồi à?”
Trương Đằng liếc tay áo một cái: “Không, lúc đánh nhau dính đấy.” gã đắc ý cười: “Chém hai tên. Một đám Yết phát hiện chúng ta, cậy mạnh lao xuống từ trên núi. Quân Tư Mã ta ngang đao trước, bổ ngang một tên, quay lại lại đâm một tên.”
“Ồ.” Vương Toản gật đầu.
Trương Đằng dào dạt hào khí: “Cũng chả xem Trương Đằng Trương Ngũ lang ta ở kinh thành luyện võ với ai, nhìn thấy ta lại nâng đao tới chém. Ông nội nó chứ!” Nói đoạn cởi mũ giáp xuống, ném sang một vuông cỏ bên dòng suối.
Không phải là đánh nhau luyện võ cùng Lý Môn quân à? Vương Toản buồn cười trông nghiêng gã một cái.
“Đói, có gì ăn không?” Trương Đằng dùng suối nước rửa mặt, vươn tay về y.
“Không.” Vương Toản nói, đang nói chuyện, thấy A Tứ tới, trong tay dắt một con ngựa.
“Chủ bộ, ” A Tứ cười nói: “Tôi cũng mang A Ngũ đến uống nước.”
A Ngũ? Vương Toản ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng cậu nói con ngựa, không khỏi cảm thấy buồn cười, thấy Trương Đằng đánh giá A Tứ, nói với gã: “Đây là tiểu giáo ta mới nhận, A Tứ.”
Trương Đằng hiểu rõ gật đầu, nhìn A Tứ, cũng cười lên: “Ngựa của ngươi tên A Ngũ à?”
“Đúng vậy.” A Tứ đắc ý nói: “Trong nhà tôi bé nhất, ngựa này đẻ sau tôi, nên đi cùng tôi, tên A Ngũ.”
Trương Đằng thấy cậu đối đáp thú vị, khuôn mặt cũng coi như thanh tú, sinh lòng hiếu kì, hỏi Vương Toản: “Cậu tìm được tiểu giáo lanh lợi như vậy ở đâu?”
“Hử?” Vương Toản cười cười, tiếp tục chải lông cho Thanh Vân Thông: “Nói rất dài dòng.”
Nghe y nhắn đến, A Tứ nghĩ đến Phức Chi, nhưng trong lòng thì ảm đạm. Từ ngày ấy Phức Chi tức mình, A Tứ bèn càng nghĩ càng thấy đến là áy náy, càng không dám đi gặp nàng nữa. Nghe nói chị ấy đến y trướng, cũng không biết hiện nay như thế nào…
Trương Đằng thấy Vương Toản không nói lời nào, cũng không hỏi nữa, lại hỏi A Tứ: “Ngươi có biết chúng ta sẽ đi làm cái gì không?”
“Giết người Yết chứ sao.” A Tứ không chút nghĩ ngợi nói.
Trương Đằng lại hỏi: “Vậy ngươi có biết người Yết thích ăn nhất cái gì không?”
A Tứ nghĩ ngợi, hỏi: “Cái gì ạ?”
“Người đấy.”
“Người á?” A Tứ sững sờ.
Trương Đằng gật đầu, nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Người Yết hành quân không mang khứu lương, chuyên đi bắt con gái đến, đói thì ăn, gọi là dê hai chân.”
A Tứ nghe gã nói, có chút sợ hãi, lại xùy một tiếng, nói: “Tôi có phải con gái đâu.”
Trương Đằng xem thường: “Ngươi cho rằng ngươi không phải con gái thì vô sự à? Người Yết chỉ nhìn xem có dáng người chưa to lại thanh tú, là bắt đi ăn trước rồi nói sau.”
A Tứ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn hé miệng.
Vương Toản liếc Trương Đằng một cái.
Chuyện gã nói hung ác bực này song trước kia quả thực từng có. Ấy là chuyện tiền triều, lúc ấy Thiên gia họ Ôn, quốc hiệu Vệ. Lúc suy sụp, chư hầu Trung Nguyên cùng xuất hiện, đại loạn một trận. Người Hồ ở Tây Bắc thừa cơ xâm chiếm làm loạn, trong đó người Yết mạnh nhất, mỗi lần xâm chiếm, qua hương ấp quận huyện nào ắt gặp tắm máu cướp giật, trong hai ba mươi năm, người nhân khẩu Trung Nguyên lại bởi vì họa Hồ giảm đi một nửa.
Ngay lúc đó tiên tổ Vương thị ban sơ ở Lũng Tây làm Châu mục, chính là bởi vì đánh Hồ có công mà đi lên, mài binh nuôi ngựa, thanh thế ngày càng cao, trong mười lăm năm san bằng bốn bể mà chống người Hồ ở quan ngoại, cuối cùng được lập quốc. Đến nay, Vương thị trải qua năm đời cai trị, hơn một trăm năm, tuy người Hồ còn xâm phạm, lại không còn nỗi nhục ngày đó.
Tính ra, năm nay chuyện người Yết cướp giật là lần nghiêm trọng nhất trong vài chục năm nay. Hai năm trước, Xa Kỵ tướng quân Cố Tiển lĩnh bộ diệt Thiền Vu Đông Yết, Tây Yết luôn khống chế Đông Yết có thể vẻ khởi thế, trong vòng hai năm, cấp tốc thu nạp dư bộ Đông Yết, đánh bại Tiên Ti, là mối họa một lần nữa.
“Ai dám ăn ngươi thì ngươi giết nấy, sợ cái gì!” Vương Toản vỗ đầu A Tứ, trách mắng.
A Tứ gãi đầu, như cảm thấy có lý, cười cười ha ha, hai bên lông mày dựng ngược: “Ai dám ăn tôi, tôi sẽ cho chúng nó nếm thử Minh Linh Tử, không cho thuốc giải, để chúng nằm trong đất hoang nuôi sói!”
Vương Toản cười cười, một lát sau, lại đột nhiên nhìn cậu: “Ngươi có Minh Linh Tử?”
“Có.” A Tứ gật đầu: “Lúc đó ở bên ngoài Đồ Ấp, A tỷ dùng Minh Linh Tử đánh lại ác nhân, sợ tôi gặp phiền phức, liền cho tôi một chút.”
Vương Toản liếc cậu, yêu nữ kia đối xử với thằng cu này lại không tệ.
“Minh Linh Tử gì kia?” Trương Đằng ở một bên nghe không hiểu, hỏi Vương Toản.
Vương Toản bĩu môi, đang định trả lời, đột nhiên, A Tứ nhìn về phía phía sau bọn họ, mặt vừa mừng vừa sợ: “A tỷ!”