“Tương Linh ghét nhất là bí đao!”
Tương Linh thở phì phì đi vào, vẻ mặt uất ức bĩu môi, mạnh ngồi xuống bên giường. Phong Tình Tuyết nhìn thấy thế lại nhìn ra ngoài cửa, hiếu kì hỏi, “Lan Sinh đâu? Tương Linh, không phải Tương Linh đi tìm Lan Sinh ư?”
“Bí đao đối với việc Đồ Tô ca ca tỉnh lại, phản ứng hết sức lạnh nhạt! Như nghe được tin là xong rồi, không thèm tới xem tận mắt, ngươi nói, bí đao có phải rất đáng ghét không!”
“Không được nói thế, Lan Sinh rất lo cho Tô Tô mà. Tô Tô vừa khôi phục khí tức, Lan Sinh cũng không ngại mệt, không ngừng dùng phổ đề minh tâm khôi phục thần khí cho Tô Tô.”
“Nhưng… nhưng…”
“Có lẽ Lan Sinh phải chỉnh lại tâm tình, rồi mới đến đây. Lan Sinh giống chúng ta đều rất lo lắng cho Tô Tô, Tương Linh không được nói bậy.”
Tương Linh khóe miệng giật giật nhưng không biết phản bác thế nào, đương nhiên trong lòng nàng biết Phương Lan Sinh cũng như mọi người lo lắng cho Bách Lý Đồ Tô như thế nào. Nhưng tính tình Tương Linh vốn dĩ vẫn vậy, hay nổi nóng.
Giận Phương Lan Sinh trưng ra vẻ mặt như chẳng có chuyện gì.
“Ta đi tìm Lan Sinh, Tương Linh ở đây trông Tô Tô… Tô Tô?”
Vừa muốn đứng lên, người trên giường lại kéo tay nàng lại. Nàng kinh ngạc chớp mắt nhìn chằm chằm hai mắt đen thẳm băng lãnh,cố gắng từ đó đọc ra tâm tư người đối diện.
“…Tô Tô…”
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, khẽ nhắm mắt.
Phong Tình Tuyết chỉ đành ngồi xuống, Tương Linh nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô luyến tiếc không cho Phong Tình Tuyết rời đi, không vui nói.
“Đồ Tô ca ca chỉ thích mỗi Tình Tuyết.”
“Không phải, Tương Linh.” Phong Tình Tuyết nhìn gương mặt như say ngủ của Bách Lý Đồ Tô, cụp mi mắt, “Tô Tô huynh ấy…”
Muốn nói, rốt cuộc lại nuốt vào trong.
Nàng hiểu rõ Bách Lý Đồ Tô giữ nàng, là muốn để Phương Lan Sinh yên tĩnh, không muốn nàng đi quấy rầy.
Bách Lý Đồ Tô luôn ôn nhu như thế, không khác gì trước kia.
Nhưng phân ôn nhu này, đều không dành cho nàng.
“Chúng ta ra ngoài đi, Tương Linh.”
“Để Đồ Tô ca ca một mình không sao ư?”
Tương Linh có chút sợ, khó khăn lắm mới thấy Bách Lý Đồ Tô sống lại, có thể nào sau khi mọi người vừa rời đi, trở về lại phát hiện người nằm đó như cũ không hề có hô hấp không? Nàng rất sợ cảnh trước mắt không chân thật, sợ đây chỉ là một giấc mộng.
Nhưng Phong Tình Tuyết lại nhẹ nhàng kéo tay nàng, cười nói: “Lẽ nào Tương Linh không tin ta?”
“Không, không phải không tin… Nhưng mà, Tương Linh… Tương Linh sợ…”
Đoạn kí ức kia, quá mức đau lòng.
Dù là ai, cũng đều không muốn trải qua nó một lần nữa.
“Đừng sợ đừng sợ, chúng ra ra hồ bắt cá, làm đồ ăn cho Tô Tô.”
“Ừm… được, được rồi.”
Dù không an tâm, Tương Linh cuối cùng vẫn theo Phong Tình Tuyết rời khỏi phòng.
Sau khi các nàng rời đi, một thân ảnh thanh sắc từ ngoài cửa sổ nhảy vào phòng, bước chân nhẹ nhàng đi tới trước giường. Năm tháng trôi qua niên thiếu yếu ớt vô dụng năm đó, hôm nay đã thành thục trưởng thành hơn nhiều.
Trong đám người, chỉ có Phương Lan Sinh là lưu lại biến hóa của thời gian.
Y đứng lặng nhìn ngắm gương mặt tuấn tú nằm trên giường, không còn tái nhợt như ở Băng Viêm động, trước ngực phập phồng biểu thị hô hấp. Y hiểu rõ, Bách Lý Đồ Tô thật sự quay về rồi.
Không muốn đánh thức người nọ, Phương Lan Sinh chậm rãi tới, đặt một nhánh hoa đào xuống bên cạnh hắn.
“Đầu gỗ, ngươi tỉnh vừa lúc hoa đào nở đẹp nhất.” Y ôn nhu nở nụ cười, “Cùng Tình Tuyết xem đi, sau đó… đừng buông tay nàng nữa.”
“Chỉ cần biết ngươi còn sống, ta sẽ không hối hận. Dù người nắm tay ngươi không phải ta, bên cạnh ngươi không phải ta, cũng chẳng sao cả…”
Phương Lan Sinh nói những lời này, không phải cho Bách Lý Đồ Tô nghe.
Mà là nói với kẻ trên mặt vẫn hoàn lệ rơi lúc này…
Ngón tay lướt trên gò má hắn, Phương Lan Sinh tự nói với mình, không thể khóc nữa.
Y muốn chặt đứt, hết thảy dây cung tác động tới tim mình.
Ngắm thật sâu Bách Lý Đồ Tô hồi lâu, Phương Lan Sinh mới quay đầu rời đi.
.
.
.
Lần này, là rời đi thật.