“Vâng.” Klein không chờ đội trưởng bổ sung mà nói luôn: “Tôi sẽ thay Neil trông kho vũ khí, cũng sẽ xin thêm ít nhất hai mươi viên đạn săn ma, và chờ câu trả lời của Thánh Đường, nén lòng hiếu kỳ về cuốn bút ký Antigenous.”
“…” Dunn hoàn toàn không tìm được từ ngữ nào để ứng đối.
“Đội trưởng, không còn gì khác nữa chứ?” Klein mỉm cười hỏi sau khi cướp lời xong.
Dunn lắc đầu, vẫn không thể nói ra lời nào.
Klein xách gậy quay người đi một đoạn rồi rẽ sang kho vũ khí, sau đó kể qua chuyện đã xảy ra cho Neil đang uống nước ở trong kia.
“Biến thành quái vật mất khống chế… Cậu còn bắn chết một người phi phàm?” Neil nhanh chóng dọn dẹp bàn: “Sao tôi cứ thấy như mình đang nghe kịch bản của một tuồng hài kịch ấy nhỉ.”
Ông ta vừa lẩm bẩm vừa vòng qua bàn, mục tiêu thẳng tới hành lang, hoàn toàn không chờ Klein đáp lại.
Klein thì tò mò hỏi một câu: “Ông Neil, giáo hội không có thuốc trị liệu à? Mà lại cần nghi thức ma pháp trợ giúp.”
“Thuốc được điều chế từ nguyên liệu bình thường không hiệu quả trị liệu nghi thức vững chắc thời gian dài, mà vật liệu loại siêu phàm thì rất hiếm, vả lại phần lớn đều không phù hợp để làm chuyện này.” Neil thuận miệng giải thích một câu: “Cậu hẳn là biết “Sự Ngóng Trông Của Nữ Thần” rồi chứ, lúc loại thuốc này được chế ra khi vừa thông qua khi thức thì rất đúng chuẩn, là thuốc trị liệu chân chính, nhưng sau mỗi một phút hiệu quả sẽ giảm đi, tới khi chỉ còn chút ít.”
“Là vậy à…” Klein gật đầu, khá là thất vọng. Từng là một “nhà mạo hiểm bàn phím”, cũng là kẻ thích chơi game, nên việc hướng tới thuốc trị liệu quả thực là vấn đề thói quen mà thôi.
Hắn dõi mắt nhìn Neil rời đi, rồi ngồi xuống, cảm nhận được sự yên bình tưởng như rời xa hắn đã lâu. Trong sự yên bình ấy, hắn nhớ lại thảm trạng của tên hề áo đuôi tôm lúc sắp chết, về những phát súng lạnh lùng của mình, về miệng vết thương dữ tợn mà máu tươi ùng ục trào ra. Toàn thân Klein bắt đầu lạnh lẽo và run rẩy, lòng đầy cảm giác buồn nôn. Hắn đứng bật dậy, sau đó lại ngồi xuống, rồi từ từ lặp đi lặp lại hành động này, thi thoảng lại đi tới đi lui.
“Phù…” Hắn thở hắt ra, quyết định kiếm việc cho mình làm để đỡ phải suốt ngày nghĩ tới những hình ảnh không tốt đó.
Klein bỏ mũ phớt xuống, cởi bộ vest, lấy khăn tay và bàn chải mà nghiêm túc xử lý vệt bùn đất và tro bụi trên quần áo.
Không biết bao lâu sau, hắn nghe được tiếng bước chân quen thuộc của Neil – đó là âm thanh đặc biệt phát ra do gót chân chạm đất trước.
“Đúng là khiến người ta mệt mỏi mà…” Neil vừa oán trách vừa đi vào phòng.
“Cậu bảo những người khác là trong vòng một giờ đừng tới đây, tôi cần được nghỉ ngơi một khoảng thời gian nhất định.” Ông ta đảo mắt qua Klein, thuận miệng căn dặn một câu.
“Chi bằng ông lên tầng nghỉ ngơi, tôi canh nơi này cho?” Klein tốt bụng đề nghị.
Neil lắc đầu: “Trên đó ồn lắm, Roxanne nhỏ bé có lúc nào ngừng miệng được đâu.”
“Vậy thôi.” Klein không kiên trì nữa, hắn mặc áo vào, đội mũ, cầm gậy rồi trở lại hành lang, cũng đóng cửa phòng của kho vũ khí lại.
Cộp, cộp, cộp, hắn chầm chậm bước trên hành lang trống trải, bỗng thấy một căn phòng mà trước đây hắn chưa thấy bao giờ.
“Nơi này có một cửa ngầm…” Klein dừng lại ở một vị trí gần góc, từ xa nhìn căn phòng kia.
Hắn phát hiện “Người Nhặt Xác” Frye đã quay lại, đang ở trong đó kiểm tra cẩn thận và kỹ càng một thi thể trần truồng. Thi thể? Klein nghĩ thế, bèn cố lấy dũng khí tới gần căn phòng, rồi khẽ gõ lên cánh cửa mở sẵn kia ba cái.
Cốc, cốc, cốc.
Frye dừng động tác, quay người và dùng đôi mắt xanh thẳm lạnh lẽo nhìn sang.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy, tôi chỉ muốn biết đó có phải thi thể của người phi phàm kia không?” Klein đắn đo rồi hỏi.
“Đúng.” Đôi môi mỏng của Frye mở ra, nhưng lại chỉ phát ra đúng một từ.
Klein lướt qua anh ta nhìn thi thể, quả nhiên phát hiện vết thương đáng sợ trên trán kẻ đó. Là tên hề áo đuôi tôm kia… Klein thầm thở hắt ra, nói: “Có phát hiện gì không?”
“Chưa.” Frye đáp rất ngắn gọn.
Không khí trở nên xấu hổ, Klein đang định cáo từ thì Frye lại chủ động nói: “Nếu anh cảm thấy khó chịu thì có thể tiến vào xem, anh sẽ thấy đây chỉ là một thi thể mà thôi.”
Sợ mình bị chướng ngại tâm lý à? Klein gật đầu: “Vâng.”
Hắn đi vào phòng, qua bên cạnh chiếc bàn dài có phủ vải trắng, rồi nhìn thi thể kia. Toàn bộ thuốc màu đỏ vàng trắng trên mặt tên hề đã bị tẩy sạch, để lộ ra một khuôn mặt xa lạ trông không có gì đặc sắc với tóc đen, sống mũi cao và tuổi chừng ba mươi.
Lúc này, Frye đi tới chiếc bàn vuông ở góc tường, cầm một mẩu bút chì với một tờ giấy trắng. Anh ta quay trở lại chỗ thi thể, bày tờ giấy xuống rồi cầm bút chì vẽ soàn soạt.
Klein tò mò liếc nhìn thì thấ Frye đang phác họa phần đầu của tên hề áo đuôi tôm.
Không lâu sau, Frye dừng bút, mà một bức tranh chân dung trông khá sống động xuất hiện trên tờ giấy trắng. So với thi thể, bức tranh chân dung ấy chỉ không có miệng vết thương ở trán và thêm một đôi mắt màu lam.
Đúng là nhân tài mà… Klein kinh ngạc khen ngợi: “Tôi không ngờ khả năng phác họa của anh lại tốt như vậy.”
“Trước khi trở thành một Kẻ Gác Đêm, tôi từng mơ trở thành họa sĩ.” Frye nói với ngữ khí bình lặng.
“Vậy sao anh không thực hiện giấc mơ ấy?” Klein nghi hoặc.
Frye cất bút chì, cầm bức tranh chân dung tên hề áo đuôi tôm lên rồi đáp:
“Bố của tôi là một mục sư của Nữ Thần, nên mong tôi trở thành một mục sư, là một nghề nghiệp rất có thể diện.”
“Anh từng làm mục sư rồi à?” Klein ngạc nhiên hỏi lại. Hắn cảm thấy khó mà tưởng tượng được người với tính cách như Frye lại trở thành mục sư.
“Ừm, làm rồi, cũng không tệ lắm.” Nét mặt Frye vẫn lạnh lùng, nhưng khóe miệng thì khẽ nhếch, anh ta đáp: “Sau đó gặp được một số chuyện, trải qua một số chuyện, thế là thành Kẻ Gác Đêm.”
Klein không định hỏi rõ về chuyện riêng tư của người khác, bèn hỏi sang chuyện khác: “Anh từng làm mục sư của Nữ Thần, vậy tại sao không lựa chọn “Kẻ Không Ngủ”?”
“Một lý do cá nhân.” Frye đáp: “Hơn nữa Daly là một tấm gương rất tốt.”
Klein gật đầu, đang định chuyển đề tài thì lại nghe Frye nói:
“Anh trông nơi này giúp tôi chút, tôi phải giao tranh chân dung này cho đội trưởng… Đóng cửa ngầm này rất phiền toái.”
“Ok.” Klein dù sợ việc phải ở một mình với thi thể, nhưng vẫn cố nén nỗi sợ ấy xuống mà đồng ý.
Frye đi rồi, căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn. Thi thể nằm ở đó, nhưng lại nặng nề ép lên trái tim Klein. Hắn hít vào một hơi thật sâu, đến gần chiếc bàn dài kia hệt như đang muốn chiến thắng chính mình.
Tên hề áo đuôi tôm lẳng lặng nằm đó, làn da tái nhợt, mắt nhắm chặt, không còn hô hấp. Ngoài vết thương dữ tợn ra, gã còn tỏa ra thứ lạnh lẽo riêng của người chết.
Klein nhìn một lúc, tâm tình dần lắng xuống, dường như đã bình tĩnh lại.
Hắn đảo mắt qua thì phát hiện cổ tay của tên hề có một dấu ấn kỳ quái, thế là hắn đánh bạo giơ tay đụng vào, định lật lên xem cho rõ.
Cảm giác lạnh lẽo như băng đá mới truyền từ đầu ngón tay lên đầu Klein, bàn tay tái nhợt và không còn sự sống nào đột nhiên bắn lên, bắt lấy cổ tay hắn.
Nắm cổ tay hắn thật chặt!