Lời của Mộ Chỉ Ly, không thể nghi ngờ lại một lần nữa đánh vào vẻ mặt của Lý Thừa Dương, sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên là đối với nàng đã hận đến không chịu được.
“Ta muốn giết ngươi!” Thiên Lực trên người Lý Thừa Dương bắt đầu khởi động, một tầng ánh sáng đỏ xuất hiện trên kiếm của hắn, một kiếm hướng Mộ Chỉ Ly đâm tới.
Mộ Chỉ Ly thấy thế, sắc mặt cũng nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, nàng có thể cảm nhận được tu vi của Lý Thừa Dương cao hơn mình mấy phần, cái này tuyệt đối không thể khinh thường, khoảng cách càng rút ngắn, nàng thậm chí có thể cảm giác được từng trận nhiệt khí đánh thẳng vào mặt.
Kiếm hai người giao nhau trên không trung, ánh sáng bạc và đỏ đập vào nhau đến chói mắt, hai kiếm trong lúc ma sát tóe ra vô vàn tia lửa, tuy ngắn ngủi mười mấy giây nhưng thực chất bên trong đã giao chiến đến mấy lần, mà lúc này ưu khuyết điểm của vũ khí cũng được thể hiện ra.
Kiếm xanh biếc trong tay Lý Thừa Dương hiển nhiên chất lượng không tầm thường, chỉ vừa nhìn cũng biết so với kiếm sắt trong tay Mộ Chỉ Ly thì mạnh hơn bao nhiêu lần, khi hai người ngừng lại, kiếm sắt trong tay Mộ Chỉ Ly cũng đã có rất nhiều lỗ hổng, mà kiếm Lý Thừa Dương vẫn hoàn hảo không hao tổn gì.
Thấy thế, Lý Thừa Dương cười lên ha hả: “ Mộ gia các người đã nghèo đến mức này rồi sao? Đến trẻ con cũng không thèm dùng loại kiếm sắt này, có muốn ta bố thí cho các ngươi một vài cái không, ha ha!”
Lúc này, hai người Mộ Nhược Hiên, Mộ Chí Cương mỗi người đều đối phó với ba người, còn Mộ Tử Hạm đối phó với hai người, Mộ Hàn Mặc đối phó một người, không khí xung quanh ba người vô cùng khẩn trương, nhìn thấy tình trạng của Mộ Chỉ Ly, mấy người cũng hơi lo lắng, chẳng qua là với tình huống bây giờ bọn họ cũng chịu không thể chạy qua giúp nàng.
Mộ Chỉ Ly mắt lạnh nhìn Lý Thừa Dương, đem kiếm sắt cầm trong tay ném đi, kiếm đã hỏng, cầm cũng chẳng để làm gì: “Không cần kiếm, ta vẫn có thể đánh bại ngươi như cũ!”
Sau một khắc, Thiên Lực trong cơ thể theo kinh mạch nhanh chóng vận động, thông qua đó đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, cảm giác ấm áp, làm cho Mộ Chỉ Ly thở nhẹ ra một hơi. Không có chút nào bế tắc, vô cùng thuận lợi, tầng tầng sương khói màu trắng quanh co uốn lượn chính là thiên lực bao trùm ở trên tay và khuôn mặt Mộ Chỉ Ly. Nhìn qua thấy rất đẹp, dường như mây trắng trên trời kia đang lượn lờ xung quanh, khiến cho đôi mắt được hưởng thụ đến sung sướng.
Dĩ nhiên, hết thảy những thứ này không chỉ là đẹp mắt mà thôi, trong đó cũng đầy rẫy uy lực khiến cho người ta không thể lẩn tránh, nếu như dùng linh thức để tinh tế dò xét sẽ phát hiện tầng tầng sương khói này chính là Thiên Lực cực kỳ hoàn mỹ. Quỷ dị nhất chính là nó đang lấy một tốc độ cao mà xoay tròn.
Lúc này, Lý Thừa Dương cũng phát hiện ra là có gì đó không đúng, lúc trước hắn vẫn chưa từng chú ý, hiện tại phát hiện thấy thật kỳ quái, đó chính là tại sao Thiên Lực của Mộ Chỉ Ly lại là màu trắng? Thiên Lực màu trắng chỉ xuất hiện ở trên người một số ít cao thủ Tiên Thiên cảnh giới chưa đột phá đến cấp bậc hậu Tiên Thiên Cảnh giới.
Bởi vì bọn họ còn chưa khai quật được thuộc tính của mình, mỗi người tu luyện chỉ có sau khi đột phá được Tiên Thiên cảnh giới mới có thể mới có thể khai quật được thuộc tính của mình, mà thuộc tính của hắn chính là hỏa.
Trải qua phen giao thủ này, hắn tự nhiên đã biết Mộ Chỉ Ly chính là Tiên Thiên cao thủ, như vậy Thiên Lực của nàng sao có thể là màu trắng?
Mỗi một chủng thuộc tính cũng sẽ có lúc đối ứng với màu sắc của Thiên Lực, giống như màu vàng kim là thuộc tính kim, màu xanh biếc là thuộc tính mộc, màu lam là thuộc tính thủy, màu đỏ là thuộc tính hỏa, màu vàng là thuộc tính thổ, vân vân, nhưng tuyệt đối không có loại thuộc tính nào là màu trắng!
Chẳng qua là tình huống hiện tại cũng không cho phép Lý Thừa Dương suy nghĩ quá nhiều, công kích của Mộ Chỉ Ly đã gần tới nơi rồi!
“Liêu Vụ chưởng …”
Mộ Chỉ Ly thấp giọng quát, tầng tầng Vân Đóa (đám mây) từ trong tay Mộ Chỉ Ly hướng Lý Thừa Dương công kích, thoạt nhìn nhẹ nhàng bay bổng như vậy, dường như chẳng có chút uy lực nào.
Song, trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng hiện lên một tia tàn nhẫn, “Liêu Vụ chưởng này đúng là một loại chiêu thức mà Mộ Chỉ Ly học được ở trong nội đường Mộ gia, lúc trước chưa từng sử dụng, bởi vì không có cơ hội dùng đến, hôm nay đúng là lúc để xuất thủ!
Phải biết rằng Mộ Chỉ Ly biết không ít chiêu thức, ở Mộ gia đọc nhiều sách võ như vậy, tất cả nàng đều hiểu, chẳng qua là nàng chú trọng vào việc cô đọng thành Vạn Nguyên Quy Nhất kiếm mà thôi.
(ý là nhiều chiêu thức cô đọng lại thành một)
Lý Thừa Dương nhìn thấy một màn này rút cuộc nhịn không được cười bật thốt lên: “Không phải là ngươi định dùng một chiêu mềm nhũn này để đối phó ta chứ? Ta cho ngươi biết, nếu thực lực của ngươi chỉ thế này thì không bằng đầu hàng sớm, ta sẽ để cho ngươi chết dễ chịu một chút, nếu không, kết quả còn hơn cả thê thảm!”
Một chiêu mềm nhũn như vậy, không có chút uy thế nào, hắn tự nhiên là sẽ không để vào mắt.
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly một câu cũng không nói, dù sao đối với nàng thì đối phương khinh địch chính là chuyện tốt, không phải sao? Chợt, thừa dịp lúc Lý Thừa Dương khinh thường, Phiêu Miểu thân pháp liền động, lúc Lý Thừa Dương chưa kịp phản ứng, một chưởng của nàng liền rơi vào trước ngực Lý Thừa Dương!
Vẻ mặt Lý Thừa Dương từ khinh thường đã nhanh chóng chuyển sang hoảng sợ, chẳng qua hết thảy đều đã không còn kịp, hắn lùi hơn mười bước về phía sau mới chật vật ngừng lại được, một ngụm máu tươi cũng phun ra ngoài, nhiễm đỏ mặt đất.
“Thừa Dương ca!”
“Đại ca!”
Cô gái áo hồng cùng nam tử áo tím nhìn thấy một màn này cũng lên tiếng kinh hô, mà nhân lúc hai người đó hết sức lo lắng, mà để lộ ra sơ hở, Mộ Tử Hàm cùng Mộ Nhược Hiên nhân cơ hội này cho hai người một kích nặng nề, hai người đó đều đứng không vững mà ngã trên mặt đất, mất đi lực chiến đấu, lần này cục diện quanh bọn họ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mộ Chỉ Ly thân hình vừa động đã xuất hiện bên cạnh Lý Thừa Dương, kiếm đặt trên cổ Lý Thừa Dương: “Hiện tại nói xin lỗi, thì ta sẽ thả cho ngươi đi.” Chẳng qua bọn chúng cũng chỉ ôm mục đích bắt nạt, chứ cũng không phải tới giết bọn Mộ Chỉ Ly.
Đối với Mộ Chỉ Ly mà nói, hắn mặc dù vô cùng đáng chán ghét, nhưng cũng không chạm đến điểm mấu chốt của nàng, nàng cũng không phải là người thích giết chóc.
Nghe vậy, Lý Thừa Dương nhìn Mộ Chỉ Ly nói: “Chỉ bằng ngươi, có lá gan đó giết ta sao?” hắn cũng không tin nàng dám làm như thế, dù sao lửa giận của Lý gia cũng không phải dễ nhận như vậy!