Thị vệ trưởng đi theo bên cạnh Tư Thừa Kiền bỗng quỳ xuống, vẻ mặt nghiêm túc ngăn cản Tư Thừa Kiền xâm nhập cảnh nguy hiểm: “Thái Tử gia, ngài không thể mạo hiểm, không bằng ở lại đây chờ chúng thuộc hạ điều tra rõ ràng rồi báo cho Kinh Triệu Doãn cùng Binh Mã Tư ngũ thành, một lưới bắt hết những kẻ mưu đồ gây rối này, nếu ngài có thương tổn thuộc hạ làm thế nào hồi báo Hoàng Hậu nương nương, làm thế nào hồi báo Thái Phó đại nhân!”
“Mạc Hướng, ngươi đang khinh thường võ nghệ của ta sao?” Tư Thừa Kiền nguy hiểm nhìn chằm chằm thị vệ trưởng trước mặt, nghe đến danh hào của Bách Lý Thanh ánh mắt hắn càng thêm sắc bén.
Mạc Hướng nhất thời cảm thấy trên người bị ánh mắt sắc nhọn của Tư Thừa Kiền đâm thủng hai lỗ, đầu đổ mồ hôi lạnh. Hắn biết ngoài mặt Thái Tử gia tuy cung kính Thái Phó nhưng trong lòng cực kỳ chán ghét, dù sao không ai thích một thái giám làm thầy của mình.
“Thái Tử gia, thuộc hạ không dám, chỉ là ngày nên lấy giang sơn xã tắc làm trọng, đừng dùng thân mạo hiểm, ngài chớ quên đại hôn sắp tới, nếu có thương tổn thuộc hạ muôn lần chết không bù đắp được!” Mạc Hướng cắn răng nói.
Hắn biết Thái Tử gia muốn kiến công lập nghiệp, trước đó vài ngày giáo đồ Thiên Lý Giáo không chỉ cướp thuế ngân Tô Hàng đưa tới mà còn giết quan binh hộ tống thuế ngân.
Quan binh cùng thuế ngân này nhìn như người của Thái Phó Bách Lý Thanh, thật là là của Thái Tử điện hạ, một nhóm thuế ngân này Thái Tử vốn dùng để mở rộng huấn luyện tư binh, là lợi thế rất quan trọng, hơn nữa trong số quan binh bị giết còn có tâm phúc của Thái Tử điện hạ. Bởi vậy sau khi nhận được mật báo, Thái Tử điện hạ tức giận, hiếm khi nào có cùng ý kiến với Thái Phó trong việc xử lý Thiên Lý Giáo, thề phải diệt trừ đám tặc tử Thiên Lý Giáo.
Nếu chuyện này thành công, đó là công lao vĩ đại của Thái Tử điện hạ, nhưng nhỡ có gì không hay… chính hắn cùng những hộ vệ Đông Cung cả nhà già trẻ không cần sống tiếp nữa!
Vì vậy Mạc Hướng mặc kệ Thái Tử nghĩ thế nào, lúc này nên cố sức ngăn cản Thái Tử gia.
Nghe Mạc Hướng nhắc tới chuyện đại hôn, Tư Thừa Kiền lại càng tỏ vẻ lạnh lẽo cùng chán ghét. Hắn nhớ tới trò khôi hài vài ngày trước khi chọn Thái Tử Lương Đệ, không biết Thái Bình dùng phương pháp gì khiến mẫu hậu ghét Trinh Mẫn Quận chúa, lại hại Đoan Dương Huyện chúa được lòng mẫu hậu thành điên điên khùng khùng.
Khi hắn chất vấn nàng, Thái Bình còn không biết xấu hổ mà thừa nhận, thậm chí còn nói tất cả những việc này đều vì hắn. Nói Trinh Mẫn đã có người trong lòng, nói Đoan Dương phẩm tính không trong sạch, đều không phải lương xứng!
Nhiều năm như vậy, từ sau khi nàng hòa thân trở về đến nay, nàng thấy thê thiếp nào của hắn là thuận mắt, là lương xứng?
Đơn giản chỉ vì dục vọng chiếm hữu cùng tính đố lị xấu xí của phụ nữ!
Ngoại trừ tác dụng trên giường, những người phụ nữ này đều tồi tệ.
Tuy hắn không thích Trinh Mẫn cùng Đoan Dương, thế nhưng gương mặt nữ nhân muốn khống chế hắn kia, ngang ngược kiêu ngạo như vậy khiến hắn nhớ tới Thái Phó của Thái Tử Bách Lý Thanh quyền khuynh hướng dã, nhận hết sủng hạnh trước mặt phụ hoàng.
Tại trước mắt hắn, thân là Thái Tư cũng phải thi lễ thầy trò, thậm chí không thể cãi lại quyết định của hắn. Dù Bách Lý Thanh quả thật học thức uyên bác, nhưng y chỉ là một hoạn quan, một thái giám, là nô bộc hầu hạ thành viên hoàng thất bọn họ, nay lại dám cưỡi lên đầu hắn, quả thật không thể tha thứ!
Một ngày nào đó, hắn sẽ khiến những kẻ dám không để Thái Tử một nước là hắn vào mắt, dám mạo phạm tôn nghiêm của hắn phải quỳ xuống cầu xin hắn thương hại, sẽ giẫm bọn chúng xuống bùn đất!
“Mạc Hướng, ngươi không cần nhiều lời, chuyện bản Thái Tử đã quyết không ai có thể bác bỏ, lẽ nào ngươi cũng muốn uy hiếp bản Thái Tử sao!” Tư Thừa Kiền lạnh giọng nói, giọng điệu như không để tâm lại khiến Mạc Hướng đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Người ta nói Thái Tử điện hạ bình tĩnh, trầm ổn lại tự kiềm chế, là người phủ hợp với vị trí Thái Tử hiếm có, nhưng chỉ có những người hầu hạ thân cận như bọn họ mới biết tính tình Thái Tử gia có một mặt hừng hực như lửa cháy, đặc tính tàn nhẫn và bạo ngược của người hoàng thất trên người hắn không hề ít, hận nhất người khác can thiệp vào quyết định của hắn, bởi vậy không ít phụ tá người hầu đã bị giết.
Vậy nên lúc này Mạc Hướng chỉ có thể dập đầu thật sâu: “Thuộc hạ không dám…”
“Hừ!” Hắn còn chưa dứt lời đã cảm thấy lưng trúng một roi thật mạnh, sau đó một cơn gió lạnh lướt qua người mình.
Mạc Hướng ngẩng đầu, sau khi quất hắn một roi Thái Tử liền thúc ngựa phi qua đầu hắn, dẫn đầu hướng lên núi.
Mạc Hướng hoảng sợ, bất chấp lưng còn đau rát lập tức xoay người lên ngựa, đuổi theo Tư Thừa Kiền vào núi.
Trong khi mấy thế lực cố ý vô tình tụ hội tại đây, trong từ đường của Tây Lương gia tại Thu Sơn, dưới sự chủ trì của Tây Lương Mẫn, con trai Tam gia Tây Lương Thụ được Tây Lương gia phái ra làm đại biểu, đã dâng quyển gia phả có ghi thêm tên của Tây Lương Mạt vào trong bảo hộp.
Tây Lương Mạt dâng lên ba que hương thơm coi như kết thúc buổi lễ.
“Chúc mừng muội muội, hôm nay buổi lễ kết thúc, chi bằng ở lại Thu Sơn du ngoạn một phen đi.” Tây Lương Mẫn cười nói với Tây Lương Mạt.
Hắn có một gương mặt tuấn tú nhã nhặn, toàn thân tỏa ra phong độ của kẻ trí thức, có năm phần giống Hàn Úy, chỉ duy nhất đôi mắt nhỏ dài hơi cong thỉnh thoảng lóe lên khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Đặc biệt khi hắn nhìn thẳng người ta mà nói luôn khiến người khác cảm giác trong ánh mắt kia có một loại tham lam quỷ dị.
Tây Lương Mạt lười phải dính dáng quá nhiều với bất cứ sinh vật giống đực nào của Tây Lương gia, chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Cảm ơn đường ca, Mạt nhi cáo lui đi trước.”
Tây Lương Mẫn lại tiến lên một bước ngăn cản đường đi của nàng: “Dù sao muội muội không quen đường ở Thu Sơn, không bằng để vi huynh dẫn đường được không? Vi huynh biết một chỗ suối nước nóng rất đẹp, nhiệt độ không quá cao, vì vậy rất nhiều loài hoa nở rộ, cực kỳ xinh đẹp, rất thích hợp ngâm thơ đối nghịch, uống rượu ngắm hoa.”
Tây Lương Mạt không cảm kích, chỉ lẳng lặng nói: “Đường ca không cần vất vả vì Mạt nhi, nhiều ngày nay Mạt nhi có chút mệt mỏi, hôm nay chỉ muốn nghỉ ngơi.”
Dứt lời, nàng dẫn Bạch Nhụy, Bạch Ngọc vòng qua Tây Lương Mẫn bỏ đi, không quay đầu lại.
Tây Lương Mẫn không có vẻ giận, nhìn bóng lưng yểu điệu dần đi xa của đối phương, cúi đầu nở nụ cười hai tiếng, xoay người chắp tay cũng đi.
Vào đêm, ánh trăng màu bạc chiếu sáng ven hồ dưới núi, xa xa chim ưng bay lòng vòng trong bầu trời đêm, ánh trăng phản chiếu vạt sương, hơi nước ngưng tụ vách núi, vài vệt màu hoa đỏ bừng làm say lòng gió núi vờn quanh. Vị trí của từ đường vô cùng đẹp, ban ngày có thể quan sát cảnh đẹp của dãy núi, ban đêm Tây Lương Mạt cũng có thể ngắm cảnh đêm từ sương phòng.
Bạch Nhụy chống cằm ngồi trước cửa sổ thưởng thức bóng đêm của Thu Sơn, bỗng nhớ tới cái gì, nhịn không được hỏi: “Đại tiểu thư, người không đi ngâm suối nước nóng sao? Mọi người đi hết cả rồi.”
Mọi người mà nàng gọi chính là đám người hầu theo bọn họ tới Thu Sơn lần này, trong đó phần lớn là người của Tây Lương tổ gia, mà mấy người hầu hạ bên cạnh nàng như Bạch Nhụy, Bạch Ngọc, và Bạch ma ma, Hà ma ma lại không chịu rời khỏi nàng nửa bước.
Tây Lương Mạt buông các loại phấn thơm đang thu xếp trong tay, mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cảnh trí quả thật vô cùng đẹp, thế cho nên nha đầu Bạch Nhụy kia mới mặc kệ ban đêm núi rừng lạnh hơn bình thường, tình nguyện ôm hai cái lò sưởi tay cũng phải thưởng thức cảnh đêm.
Nhưng nàng còn chưa nói gì, Bạch Ngọc bưng điểm tâm trà nóng vào đã tức giận nói: “Nhụy tỷ tỷ, không phải Ngọc nhi trách tỷ, nhưng Quận chúa đã nói tối nay chúng ta phải tỉnh ngủ một chút, người của nhà tổ đến giờ chưa ra tay tỷ không cảm thấy kỳ quái sao!”
Bạch Nhụy quay đầu lại bĩu môi có chút ấm ức: “Vậy chúng ta cũng không thể ngồi không ở đây nha, ta thấy Mẫn thiếu gia cùng đám người nhà tổ nối nhau đi ngâm suối nước nóng, cảm thấy kỳ quái, chẳng bẳng đi xem bên ấy có gì cổ quái hay không, Đại tiểu thư gọi đây là… chủ động xuất kích!”
Tây Lương Mạt nghe vậy cười khúc khích cốc đầu Bạch Nhụy: “Được rồi, nha đầu em còn biết chủ động xuất kích nữa là, chúng ta cũng đi được chưa?”
Lời Bạch Nhụy nói thật ra cũng có lý ba phần, cùng tính toán của nàng không mưu mà hợp.
Nhìn chủ tử gật đầu khẳng định suy nghĩ của mình, Bạch Nhụy lập tức vui vẻ đứng dậy thu thập đồ đạc, chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng.
Chủ tớ năm người hỏi ni cô từ đường nơi có thể tắm suối nước nóng, dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của sư phụ chủ trì, họ cầm chậu gỗ, khăn mặt, xà bông, dầu thơm cùng cười nói mà đi.
Tới chỗ suối nước nóng, nữ chủ trì vẻ mặt hiền lành cười dài nói với Tây Lương mạt: “Quận chúa, hồ Hoa Thanh bên trái để quý nhân chủ tử như ngài dùng, hồ Thấu Ngọc bên phải để các cô nương và bà tử dùng.”
Tây Lương Mạt nhìn ni cô trung niên kia, bỗng lơ đãng hỏi: “Trước Phật Tổ chúng sinh bình đẳng, vì sao nơi này của sư phụ lại phân chia quý tiện?”
Chủ trì sửng sốt, thoáng cái không đáp được lời: “Chuyện này…”
“Sư phụ không cần căng thẳng, ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi, trong cuộc sống luôn có khác biệt tôn ti, ví dụ như ngươi cùng bản Quận chúa đương nhiên không giống nhau, sư phụ nên tìm hiểu Phật Lý nhiều hơn, đừng chỉ luôn nhớ thương tiền nhang đèn.” Tây Lương Mạt cười nhạt một tiếng, xoay người bước vào hồ Hoa Thanh bên trái.
Ni cô kia lập tức đỏ mặt, họ là ni cô do từ đường của Tây Lương tổ gia phụng dưỡng, vốn chỉ dựa vào bạc định kỳ để sống. Sau này nơi này nhang đèn ngày càng thịnh, họ lại chủ yếu dựa vào kinh doanh suối nước nóng, dần dần phát đạt, sau đó còn cung cấp địa điểm cho người phú quý yêu đương vụng trộm, tổ chức yến hội gặp mặt hoặc mang theo tình nhân tới nơi này chơi bời, về phần bổn phận của người xuất gia chỉ xếp thứ hai.
Tây Lương tổ gia vui vẻ bớt đi nhiều bạc phụng dưỡng, vì vậy nhắm một mắt mở một mắt.
Nhìn chủ tử tiến vào, Bạch Nhụy, Bạch Ngọc liền cùng Hà ma ma, Bạch ma ma cười nhìn nhau đi vào hồ Thấu Ngọc.
Chủ trì kia nhìn bọn họ vào trong mới căm giận xì một tiếng khinh miệt, cười lạnh nói: “Quận chúa cái gì? Lát nữa cũng thành đồ chơi bị người đùa bỡn, cũng không biết còn lại được mấy khớp xương, hừ!”
Tây Lương Mạt bước vào hồ Hoa Thanh, phát hiện nơi này quả nhiên tinh xảo diệu kỳ, hơi nước từ suối nước nóng lượn lờ bốc lên, ấm áp như xuân, kỳ hoa dị thảo nở rộ, cạnh ao còn chuẩn bị rất nhiều hoa quả tươi cùng rượu nước, dầu thơm hoa tươi.
Tây Lương Mạt cười khẽ, đúng là chuẩn bị đâu vào đấy.
Nàng cuốn mái tóc dài lên, áo khoác buông xuống, chậm rãi đi vào trong nước từ cạnh hồ.
Nước ấm thấm qua từng tấc da thịt, có một loại cảm giác thoải mái cực kỳ, giống như từng lỗ chân lông mở ra khiến người ta buồn ngủ.
Tây Lương Mạt giống như không thể ngăn nổi sự mê hoặc này, tựa bên hồ nhắm mắt như ngủ như không.
Không biết bao lâu sau, rèm cửa hồ Hoa Thanh bỗng bị vén lên, lộ ra gương mặt có chút biến dạng vì đắc ý, nhìn trộm bên trong rồi quay đầu nói với người bên ngoài: “Được rồi, ngủ hết rồi!”
Chính là chủ trì trung niên dẫn đám Tây Lương Mạt đi tắm lúc trước.
Ngoài cửa là một đám đàn ông cầm đao kiếm, người người mặc quần áo màu vàng, mang khăn đội đầu màu xanh, khoác áo choàng màu xanh, dáng vẻ thô bỉ, nghe nữ ni nói vậy không khỏi lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Đây chính là lần đầu tiên Thiên Lý Giáo bọn họ ra tay với quý tộc chân chính, còn là một Quận chúa, lại nghĩ đến đám nha đầu mê man vừa thấy đã dung mạo thanh mỹ, khí chất hơn con gái bình thường, không biết Quận chúa hoàng gia sẽ xinh đẹp đến mức nào. Nghĩ tới lát nữa có thể hưởng thụ mỹ nhân thân phận tôn quý như vậy thật sự khiến đám quê mùa chỉ thỉnh thoảng mới ra vào ám xướng quán hưng phấn dị thường.
Một gã đàn ông nhã nhặn tay cầm quạt ở bên nhìn biểu cảm thấp kém bỉ ổi của bọn chúng không khỏi nhăn mày chán ghét: “Đó là quý nữ của Tây Lương gia chúng ta, các ngươi có thể tùy tiện hưởng thụ được sao?”
Gã đàn ông này không phải Tây Lương Mẫn còn là ai?
Một tiểu đầu lĩnh răng vàng của Thiên Lý Giáo dẫn đầu lập tức cúi đầu khom lưng nói với hắn: “Đúng vậy, đương nhiên là gia hưởng thụ trước, chúng ta chờ quý nhân ngài hưởng thụ xong lại ban cho chúng ta một ít.”
Lúc này gã đàn ông kia mới hài lòng hừ một tiếng, dẫn đầu vén màn đi vào hồ Hoa Thanh.
Răng vàng nhìn bóng lưng đối phương, mắt híp hiện lên một tia tàn bạo, hừ, chờ Thiên Lý Giáo truyền khắp thiên hạ, ai là quý nhân còn chưa chắc đâu!
Nước hồ bốc lên hơi nước lượn lờ khiến bên trong như phủ một tầng lụa mỏng nhìn không rõ, những vẫn có thể thấy mờ mờ một mỹ nhân dáng người yểu điệu dựa cạnh hồ, tóc dài cuốn lên, từ dưới cổ trở xuống đều chìm trong nước, chỉ lộ ra đầu vai nhỏ nhắn nhẵn nhụi trắng như tuyết.
Bên cạnh là bầu rượu và cái chén lập úp.
Tây Lương Mẫn hài lòng cười cười, toàn bộ chùa miếu đều là người của bọn họ, dựa theo đã bàn lúc trước, sư thái chủ trì hạ thuốc mê trong tất cả rượu và đồ ăn.
Ngâm lâu trong nước nóng sẽ bất giác khát nước hoặc muốn ăn một thứ gì đó, nhất định sẽ trúng chiêu.
Hắn đi lên trước, nhìn đầu vai tuyết trắng nhẵn nhịu của Tây Lương Mạt, không khỏi rung đùi đắc ý, tỏ vẻ tiếc hận.
“Đáng tiếc, đáng tiếc, giai nhân băng thanh ngọc khiết như vậy lát nữa lại bị đám quê mùa lăng nhục, dìm xuống bùn đất, có điều chết trong nước coi như rửa một thân dơ bẩn, tiễn ngươi một đoạn xuống hoàng tuyền.”
“Thật không? Vậy Mạt nhi có nên cảm kích lòng tốt của đường ca ngươi hay không?”
Một giọng nữ đạm mạc uyển chuyển nhẹ nhàng cất lên, dọa Tây Lương Mẫn giật bắn lên, lập tức lùi lại ba bước. Giương mắt nhìn lại mới phát hiện Tây Lương Mạt đã ngồi dậy từ lúc nào, toàn thân hơn nửa ngâm trong nước khiến người ta không nhìn rõ thân thể nàng, chỉ cảm thấy một mảnh trắng trắng như ẩn như hiện, ngược lại càng kích thích thị giác dị thường.
“Ngươi không trúng thuốc mê?!” Tây Lương Mẫn vô thức kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Tây Lương Mạt lười biếng dựa vào cạnh hồ, nhìn gã đàn ông trước mặt như cười như không hỏi: “Đường ca rất hy vọng ta ngủ sao? Nếu ta đang ngủ chẳng phải không thể nhìn thấy màn biểu diễn này của các ngươi sao?”
Tây Lương Mẫn bị ánh mắt kỳ lạ như hiểu rõ tất cả của nàng dọa sợ, lại cảm thấy mất hết mặt mũi, hừ một tiếng: “Mặc kệ ngươi có ngủ hay không, tóm lại hôm nay ngươi chạy trời không khỏi nắng!” Dứt lời hắn lại quay đầu gọi đám người Thiên Lý Giáo tiến lên.
Đám Thiên Lý Giáo mang theo đao kiếm chạy ùa tới nhìn đại mỹ nhân ngâm mình trong nước nóng, trong mắt đều lộ ra vẻ tham lam dâm đãng, không nhịn được tặc lưỡi.
“A, đây là Quận chúa sao?”
“Quả là mỹ nhân!”
“Đúng là tiểu thư quý tộc có khác.”
Tây Lương Mẫn thấy Tây Lương Mạt như không hề hoảng sợ, nhìn ánh mắt nàng lướt qua đám người Thiên Lý Giáo, chỉ cho rằng nàng sợ đến ngây người liền rung đùi đắc ý nói: “Đường muội chớ trách ta vô tình, ai bảo khi đó ngươi ngỗ nghịch lão thái quân cùng trưởng bối trong tộc, còn hại chết Tứ bá bá cùng bọn Đình huynh, phạm vào tối kỵ của tộc quy. Nhị bá, lão thái quân cùng các trưởng lão trong tộc đều quyết định muốn bắt ngươi đi dìm sông, lát nữa ngươi chết trong hồ Hoa Thanh cũng coi như hương hồn gửi vào nước biếc.”
Tây Lương Mẫn là con của Tây Lương Thụ – con trai thứ ba của lão thái quân, Tây Lương Thụ thân thể gầy yếu nhiều bệnh, không có khả năng nắm giữ quyền quản lý gia tộc, cũng không cách nào thi vào con đường làm quan, vì vậy ở nhà tổ không được coi trọng, ngay cả Tây Lương Mẫn cũng không được sủng ái.
Tây Lương Mẫn tuy thi đỗ cử nhân nhưng không cách nào thi lên tiến sĩ, ngày ngày ngâm nga mấy khổ thơ cổ hủ, lại chỉ nghĩ cách luồn cúi, cố gắng lấy được thể diện trước mặt Dư lão thái quân cùng bá phụ, vì vậy khi Tây Lương Hòa giao chó hắn nhiệm vụ này, hắn chỉ do dự chốc lát rồi vui vẻ đồng ý.
Dù sao lát nữa Tây Lương Mạt đã chết cũng không ai biết trước khi chết nàng bị làm sao, bọn họ mua chuộc khám nghiệm tử thi chỉ nói ngủ quên trong hồ nước rồi ngạt chết là được.
“À, xem ra bá phụ còn chưa quên lời thề dùng tộc quy dìm chết ta nhỉ? Các ngươi tìm những người này tới vì khi đó bản Quận chúa không ngoan ngoãn nghe lời bà già họ Dư đi Hách Hách hòa thân?” Tây Lương Mạt cười khẽ, dáng vẻ có chút lười biếng.
Bởi vì không cách nào trực tiếp dìm chết nàng nên tìm cách khác để nàng chết chìm sao? Đương nhiên, trước khi chết còn cộng thêm đủ loại lăng nhục.
Tây Lương Mẫn nhìn dáng dấp ung dung của nàng, trong lòng không hiểu sao bỗng chột dạ, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại nhìn không ra, thầm nghĩ nàng chỉ là một thiếu nữ, chạy không thoát được, liền phe phẩy quạt nói: “Đúng mà cũng không đúng. Ngươi ngỗ nghịch trưởng bối đã là thiên lý không dung, còn dùng thủ đoạn độc ác hại chết thúc bá đường huynh, không giết ngươi không dẹp yên sự phẫn nộ của Tây Lương gia ta, ngươi cũng không cần trốn nữa, Tĩnh Quốc công đã bị chúng ta dùng kế điệu hổ ly sơn dời đi, đám người hầu phủ Quốc công đều ở trong suối nước nóng cách xa nơi này, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ vi huynh cũng sẽ để ngươi chịu ít tội hơn một chút.”
Dáng vẻ kia giống như hắn đã cực kỳ thương hương tiếc ngọc vậy.
Tây Lương Mạt không khỏi nở nụ cười, còn cực kỳ lễ phép nói: “Tốt thôi, vậy đường ca tới trước chứ?”
Ngay cả đám Thiên Lý Giáo cũng không ngờ vị tiểu Quận chúa trước mặt này dễ nói chuyện như vậy, còn buông lời mời thông minh.
Tây Lương Mẫn cũng sửng sốt, sau đó ánh mắt lộ vẻ dâm ô, tiếp tục rung đùi đắc ý đi về phía Tây Lương Mạt: “Tốt, tốt, vi huynh đương nhiên sẻ thỏa mãn nguyện vọng nhỏ này của muội muội.”
Ai ngờ mới đi một bước đầu gối hắn bỗng mềm nhũn một cách khó hiểu, thịch một tiếng ngã thẳng xuống đất, miệng mũi đập xuống sàn nhà cứng, máu mũi giàn giụa, hàm răng rụng mất mấy cái.
“A!” Tây Lương Mẫn kêu thảm một tiếng, nhếch nhác che mặt muốn đứng lên, lại không hiểu sao không bò dậy nổi, động tác tức cười khiến đám Thiên Lý Giáo cười ha hả, nói hắn thấy mỹ nhân mời gọi liền mềm nhũn cả chân.
Nhưng chỉ chốc lát sau, ngay cả bọn chúng cũng sửng sốt, vì Tây Lương Mạt chậm rãi từ trong nước đi lên. Lúc này bọn chúng mới phát hiện thì ra Tây Lương Mạt mặc quần áo, một bộ trung y màu bạc hơi dày, váy trong dính trên người nàng, dù bị ướt cũng không nhìn thấy gì.
Vừa rồi tưởng rằng vai nàng chỉ vì y phục cùng màu mà hơi nước lại quá dày mà thôi.
Cùng lúc đó, phàm là người của Thiên Lý Giáo hơi chút giật mình đều liên tiếp nhũn người ngã xuống đất, không cầm nổi đao.
Đao kiếm cũng leng keng rơi xuống.
“Ngươi… Ngươi… Sao ngươi lại…!” Tây Lương Mẫn không thể tin nhìn Tây Lương Mạt ung dung đi tới ven hồ, thì ra nàng không trúng mê dược, nay ngược lại người của mình mới như trúng thuốc mê.
Tây Lương Mạt cầm vải bông lau tóc, khinh miệt nhìn đám người ngã xuống đất: “Múa rìu trước cửa Lỗ Ban, những chiêu này bản Quận chúa không thèm dùng nữa từ lâu rồi, còn không biết xấu hổ cầm ra bêu xấu. Thế nào? Có thích khói mê của bản Quận chúa không?”
Hạ độc trong rượu và thức ăn là thủ đoạn hạ đẳng, chỉ cần hơi phòng bị sẽ không trúng độc, thế nhưng chỉ cần bước vào đây một bước hơi nước nóng không nơi nào không có.
Vì vậy nàng thử mỉm cười nửa bước điên mới cải tiến ở đây, quả nhiên hiệu quả không tệ.
“Ngươi biết trước chúng ta sẽ đến?!” Tây Lương Mẫn cắn răng nói, hắn có ngu ngốc đến đâu cũng biết mình trúng bẫy của đối phuong, nhưng hắn tự nhận bày bố không kẽ hở, sớm cùng đám đường thúc diễn luyện nhiều lần, sao có thể bị đối phương phát giác?
Tây Lương Mạt nhướng mày đá ấm nước cạnh hồ vào trong hồ, vẻ mặt hờ hững nói: “Loại người tính toán chi li, bỉ ổi như Tây Lương Hòa cùng bà già họ Dư sẽ tốt bụng mở từ đường vì ta? Các ngươi trước đó không động tay chân đơn giản vì chờ ngày hôm nay, cảm thấy tất cả mọi người thả lỏng phòng bị vì mọi chuyện thuận lợi mới động thủ lần nữa. Các ngươi ngu như heo thì tưởng mọi người cũng ngu như các ngươi sao?”
Một tràng lời nói độc ác trào phúng khiến sắc mặt Tây Lương Mẫn đỏ bừng, gần như phun ra máu, mắng chửi người cũng không còn thuận miệng: “Ngươi… Ngươi dám nhục mạ lão thái quân…”
“Đó là lão thái quân của các ngươi, không phải của ta.” Tây Lương Mạt khinh miệt nói, đang định chuyển tới phía sau bình phong để thay y phục, ánh mắt nàng bỗng dừng lại trên đám người Thiên Lý Giáo, liền cười cười ngồi xuống, thuần thục lột áo khoác của giáo đồ Thiên Lý Giáo, lại tránh ra sau bình phong, để lại một đám giáo đồ Thiên Lý Giáo cùng Tây Lương Mẫn hoang mang không thôi.
Chờ nàng đi ra đã mặc bộ đồ Thiên Lý Giáo.
Tây Lương Mạt ngồi xuống nhặt lên thẻ bài Thiên Lý Giáo rơi trên mặt đất, sau đó chậm rãi nói: “Đúng là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào, Tây Lương gia dám cấu kết với Thiên Lý Giáo nha, đây đúng là tin tức tốt!”
“Tin tức tốt? Có ý gì?” Tây Lương Mẫn nhìn hành tung kỳ quái của Tây Lương Mạt, bất giác có chút sợ hãi, nào có nửa điểm dâm đãng muốn hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc.
“Chuyện này à… Ví dụ như Tây Lương thế gia cả nhà bị diệt, chó gà không tha, tin tức tốt vậy được không?” Ánh mắt Tây Lương Mạt lóe lên.
“Ngươi… Ngươi…” Tây Lương Mẫn thoáng chốc không nói nên lời, chỉ có thể kinh hoảng nhìn thiếu nữ trước mặt.
Tây Lương Mạt lại bỗng nở nụ cười, trấn an Tây Lương Mẫn: “Đương nhiên ta chỉ nói đùa thôi, bản Quận chúa cũng họ Tây Lương mà.”
Nhìn Tây Lương Mẫn thả lỏng, có vẻ không thể nào, Tây Lương Mạt lại cười như không cười bổ sung một câu: “Nhưng ta có một tin tức không tốt về đường ca nha.”
Khi tim Tây Lương Mẫn lập tức lại nhấc lên cổ họng, mành cửa hồ Hoa Thanh bỗng bị xốc lên lần nữa. Nhưng lúc này người bước vào là Bạch Nhụy, Bạch Ngọc cùng Bạch ma ma, trên tay họ đều cầm kiếm, thân kiếm của Bạch ma ma còn nhuốm máu, Bạch Ngọc cùng Bạch Nhụy dẫn theo một ni cô mặc tăng bào.
Chính là nữ chủ trì trung niên vừa rồi.
“Đại tiểu thư, ả ni cô này xử lý thế nào?” Bạch Nhụy hùng hổ đẩy ngã ni cô kia xuống đất.
Chủ trì kia trợn mắt há mồm nhìn giáo đồ Thiên Lý giáo ngã một bên cùng Tây Lương Mẫn ngã mặt mũi be bét máu, còn chưa lấy lại tinh thần.
Chợt nghe Tây Lương Mạt nói: “Nếu vị sư thái này thích làm ăn da thịt như vậy thì để bà ta cùng đường ca của chúng ta cẩn thận hầu hạ tất cả giáo đồ Thiên Lý Giáo ở đây đi, vừa khéo ta lấy được chút dược dùng để lai giống gia súc từ chỗ lão Lâm ở phòng ngựa, cải tiến một chút, không biết hiệu quả thế nào, nghe lão Lâm nói nếu dùng thuốc này quá liều đám gia súc sẽ không chết không ngừng, cho đến khi vỡ bụng mới thôi.”