Bách tính chạy trối chết như ruồi nhặng cụt đầu. Ba mươi sáu thớt kỵ binh khinh giáp thành thủ rít gào lao qua con đường đá chưa hoàn toàn đóng lại, tất cả đại bác trên thành lâu cùng ngẩng đầu, nhắm ngay cự diên đang bay lên –
Cả kinh thành chìm trong khói lửa.
Chỉ thấy khoang vận chuyển tử lưu kim trên cự diên mở rộng, hằng hà sa số binh lính Bắc man trong tiếng sói tru từ trên trời giáng xuống.
Quần lang gầm rú, đường phố đẫm máu – tất cả đã hỗn loạn.
Nam nhân mặt thẹo trên cự diên nhún người nhảy xuống, hơi nước dưới chân cương giáp phun mạnh ra, bắn cả người hắn lên cao ba trượng, phóng lên một thớt chiến mã, chiến mã căn bản không chịu nổi trọng giáp đè như vậy, hí dài một tiếng, đầu gối chân trước lập tức gãy, kỵ sĩ trên ngựa không kịp phản ứng liền bị người man nọ bóp cổ hung tợn cắn một phát.
Kẻ người man ngẩng đầu lên, cắn đứt một miếng trên cổ kỵ sĩ nọ, máu bắn tóe ra, kỵ sĩ thăng thiên mà thậm chí chưa kịp kêu rên.
Mặt thẹo cười sằng sặc, như một ác quỷ ăn thịt thối, nuốt chửng miếng thịt người kia, đoạn hắn thình lình huýt sáo, bốn năm người man mặc trọng giáp theo tiếng phóng ra, bám sát hai bên hắn, nhanh chóng lướt qua ngã tư đường đã biến thành địa ngục nhân gian, lao thẳng đến hướng nhà Từ bách hộ.
Giáp trong quân chia thành “khinh” và “trọng”, khinh giáp là cho kỵ binh mặc, chỉ có thể gắn chút ít động lực, phần lớn vẫn dựa vào sức người và súc vật, chỉ là thắng ở nhẹ nhàng tiện lợi.
Trọng giáp lại hoàn toàn là một khái niệm khác. Một bộ trọng giáp cao bằng hai nam tử trưởng thành, lưng đeo “hộp vàng”, tử lưu kim chảy qua khớp tứ chi, chân có thể thần tốc đi ngàn dặm liền, tay vung được đại đao mấy trăm cân, thắt lưng thậm chí trang bị thêm đoản pháo, một bộ trọng giáp có thể quét sạch ngàn quân.
Nếu như có trọng giáp binh thì kỵ binh, bộ binh, thủy binh gì đó… vốn đều không cần. Nhưng chẳng có cách nào, trọng giáp quá đắt, dăm ba canh giờ là có thể cháy hết một hộp tử lưu kim, đó ước chừng là lượng của hai năm trong đèn chong trên tháp quan sát. Tử lưu kim chính là mệnh mạch quốc gia, trên chợ đen một lượng hoàng kim chưa chắc mua nổi một lạng tử lưu kim lẫn bảy tám phần tạp chất.
Dù là đại quốc rộng lớn, đội ngũ toàn trọng giáp cung dưỡng được cũng chỉ có một nhánh – Huyền Thiết doanh của An Định hầu Cố Quân.
Bọn người man này rốt cuộc kiếm đâu ra lắm trọng giáp như vậy?
Các tướng sĩ chết oan đã không biết phải hỏi ở đâu.
Lão trù nương lảo đảo chạy khỏi Từ gia vừa vặn đụng trúng đám sát tinh này, chưa kịp mở miệng nói một tiếng thì đã bị ghim lên tường.
Tay người man mặt thẹo kia thần tốc xâm nhập nội viện, hét to: “Hồ Cách Nhĩ! Hồ Cách Nhĩ!”
“Hồ Cách Nhĩ” – Tú Nương, đương nhiên đã không thể trả lời.
Cửa gỗ điêu hoa bị kỵ sĩ trọng giáp đạp tung, trục cửa gãy lìa trong một tiếng kêu thê thảm, đại môn đổ rầm xuống.
Bước chân không gì cản nổi của người man rốt cuộc dừng lại, hắn sững sờ đứng trước cửa gian khuê phòng nữ nhân.
Mùi hương nhàn nhạt còn chưa tan đi, trong nhà vẫn leo lắt ánh sáng, bóng của đám tua dài thượt trên tấm màn giường buông xuống rải dưới đất, bàn trang điểm được dọn dẹp gọn gàng, trong góc còn một hộp son để mở.
Một thiếu niên quỳ trước giường đưa lưng lại, mà trên giường lờ mờ… tựa hồ là một người nằm đó.
Thiếu niên – Trường Canh nghe thấy tiếng động lớn như vậy, theo bản năng quay đầu lại, thấy một đám người man đáng sợ giữa ban ngày ban mặt xông vào nhà mình, nhưng trong lòng chẳng hoảng sợ lắm, ngược lại choàng tỉnh ngộ, phần nào hiểu được vì sao Tú Nương muốn chết.
Đám người man này có thể vào thành, nhất định không thoát được can hệ với Tú Nương, Từ bách hộ còn ở trên cự diên, có lẽ vì bà ta thông đồng với ngoại quốc mà đã bị người man giết, bà ta báo được quốc thù gia hận, cũng hại chết nam nhân duy nhất trên đời này tốt với mình.
Trường Canh hờ hững nhìn đám người man ấy một cái, sau đó ngoảnh lại, dập đầu với nữ nhân trên giường, xem như đền đáp ơn không giết nhiều năm qua, sau đó nhất đao lưỡng đoạn với người chết.
Dập đầu xong, y đứng dậy, quay người nghênh võ sĩ trọng giáp ngoài cửa.
Trọng giáp như núi, y là một thiếu niên nhục thể phàm thai, đứng ở giữa như thể một con kiến càng chuẩn bị lay đại thụ, tựa hồ sợ hãi là lẽ đương nhiên, nhưng y không hề – Trường Canh chưa tự cao đến mức cho rằng y có thể một thân một mình đối kháng cả đám người man đông như núi, cũng biết mình có chạy đằng trời, nhưng lạ lùng là y chớ hề sợ hãi.
Có thể tất cả sợ hãi của y trong nháy mắt khi nghe thân phận “Thẩm Thập Lục” có ẩn tình khác đã bộc phát hết rồi.
Tay mặt thẹo nhìn y chằm chằm, không biết nghĩ đến điều gì mà thần sắc chợt dữ tợn: “Hồ Cách Nhĩ đâu?”
Trường Canh dừng tầm nhìn giây lát trên mặt hắn, nói: “Ta nhớ ngươi, ngươi chính là kẻ mùa đông năm kia dẫn sói đánh lén ta giữa tuyết địa.”
Một trọng giáp Bắc man muốn xông lên bắt y, bị nam nhân mặt thẹo giơ tay ngăn cản.
Mặt thẹo cúi đầu, hơi vụng về khom lưng, nhìn chằm chằm thiếu niên chưa đến ngực cương giáp trước mặt, dùng tiếng Hán lơ lớ hỏi lại lần nữa: “Ta hỏi ngươi, Hồ Cách Nhĩ, Tứ… Tú Nương đang ở đâu?”
Trường Canh: “Chết rồi.”
Y nắm thiết oản khấu trên cổ tay mình, tránh sang bên một bước, để lộ thi thể nằm im trên giường. Khóe miệng Tú Nương còn có một dòng máu đen nhỏ, dung nhan trắng như tuyết, tựa một đóa hoa tàn có độc vậy.
Mấy kẻ người man trong viện rào rào quỳ hết xuống mà than khóc.
Trong nháy mắt thần sắc mặt thẹo thoáng vẻ ngỡ ngàng, hắn từ từ nhấc chân đi vào khuê phòng Tú Nương, dù rằng động tác có vẻ rất cẩn thận, mặt đất lại vẫn bị trọng giáp giẫm lõm.
Hắn ta đi đến trước cửa sổ, đưa tay muốn vịn giường lớn điêu hoa, giữa chừng lại rụt tay về, giống như chỉ sợ đè sập giường vậy.
Hắn khom tấm lưng bọc trong trọng giáp, khói trắng mờ ảo sau lưng tản ra căn phòng ngủ nho nhỏ, tử lưu kim trên trọng giáp lặng lẽ cháy, phát ra tiếng “hồng hộc” như một con súc sinh hấp hối.
Súc sinh ấy khẽ khàng sờ mặt nữ nhân.
Lạnh ngắt.
Tay mặt thẹo chợt tru lên như một con sói mất ái lữ, ngay sau đó, trọng giáp trước giường chuyển động với tốc độ mắt người không thấy rõ, khói trắng cuồn cuộn phun ra, một bàn tay to bằng máy thò tới bắt Trường Canh.
Trường Canh hai chân lơ lửng cách mặt đất, lưng phút chốc đau nhức dữ dội, ngũ tạng lộn ngược, bị kẻ người man kia đẩy mạnh lên tường.
Tường bị xô nứt ra.
Trường Canh rốt cuộc không ngậm lại được, phun một búng máu lên cánh tay sắt của kẻ mặt thẹo.
Y cúi đầu một cách khó khăn, nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn sát ý kia.
Trường Canh lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt như vậy, trong đó phảng phất có vị rỉ sắt nặng trịch.
Song không biết là thế nào, trong hoàn cảnh mạnh yếu cách xa này, lòng y bỗng sinh chiến ý, ánh mắt lại không chùn bước, hung ác nhìn thẳng kẻ trước mặt.