Nhưng nói vậy cũng không đúng, nếu hai tên này chỉ bị tiếng đàn chỉ huy, mà tôn chủ Phong Lưu Điếm vốn định coi bọn họ như quân cờ thí, vậy chẳng phải là mang theo hai kẻ phế nhân đến Bích Lạc Cung đâm đầu tìm chết à? Nếu không phải vậy thì hai người này bị bỏ Bích Lạc Cung nhằm mục đích gì? Mới nghĩ đến đây, Trì Vân đã bước ra khỏi rừng cây với vẻ mặt hoang mang nghi ngờ. Thẩm Lang Hồn nhìn qua cũng biết trong rừng cây có biến cố, hắn hờ hững nhìn Trì Vân, chỉ chỉ cho Trì Vân thấy Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành đã bị mình điểm huyệt: “Ngươi thấy sao?”
Trì Vân không tìm được Bạch Tố Xa, sắc mặt sa sầm, lạnh lùng liếc hai người kia một cái: “Ai biết, có khi hai tên kia tự dưng bị điếc, không nghe được chỉ thị giết người, hoặc là đột nhiên trúng tà. Cũng có thể núi tuyết cao quá, đứng bên vách núi sợ nhũn cả chân ra.”
Chuyện này quá khó giải thích, Thẩm Lang Hồn lắc lắc đầu, phóng tầm mắt nhìn đỉnh núi xa xa: “Ngươi còn nghe thấy tiếng tỳ bà không?”
Trì Vân cau mày: “Từ khi con hồ ly tóc trắng kia lên núi là đã không nghe thấy tiếng tỳ bà quỷ quái kia nữa rồi.”
Thẩm Lang Hồn thản nhiên nói: “Tuy không nghe thấy tiếng tỳ bà, nhưng ta lại loáng thoáng nghe được tiếng sáo.”
Trì Vân yên lặng lắng nghe chăm chú, nhưng trên đỉnh núi gió thổi ào ào, hai ngọn núi cách nhau mấy chục trượng, đỉnh núi lại cao hơn trăm trượng, nên tai hắn chỉ nghe được tiếng gió, không thấy tiếng sáo, “Tiếng sáo nào cơ?”
Thẩm Lang Hồn khép hờ mắt: “Tiếng sáo đứt quãng, giống như gió thổi qua lòng sáo tạo ra tiếng huýt sáo.”
Trì Vân xì một tiếng: “Lão tử chẳng nghe thấy gì cả, nếu ngươi nghe được thì đúng là điêu toa! Từ đây đến đó ít nhất vài trăm trượng, làm như ngươi có Thuận Phong Nhĩ không bằng!”
“Véo…” Một tiếng sáo yếu ớt vang lên, Trì Vân còn chưa nói hết câu đã quay phắt lại. Khóe mắt hắn chỉ thấy một vật lóe lên trong biển mây rồi biến mất, tiếng huýt sáo cũng rơi xuống rất nhanh, nháy mắt đã tan biến.
“Cái gì vậy?” Trì Vân hoảng hốt hỏi.
Hai mắt Thẩm Lang Hồn trợn tròn: “Sáo gãy.”
Bóng Trì Vân chớp mắt đã lao tới vách đá, “Cái gì cơ?”
Thẩm Lang Hồn lạnh lùng đáp: “Nửa cây sáo gãy, nhìn sức nặng khi rơi thì hẳn chính là cây sáo đồng y cầm trên tay.”
Trì Vân ngửa đầu nhìn núi tuyết: “Không lẽ…”
Thẩm Lang Hồn thản nhiên nói: “Có thể đánh bại ta chỉ bằng một chiêu, ngươi nghĩ kẻ đánh đàn tỳ bà trên đỉnh núi kia là ai? Công tử nhà ngươi có thể dễ dàng thắng được à?”
Mặt Trì Vân biến sắc: “Vậy thằng điên ngồi trên đỉnh núi đánh tỳ bà loạn xạ này chính là…”
Thẩm Lang Hồn hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc, “Chính là gã điên xăm ấn lên mặt ta, ném vợ ta xuống Hoàng Hà.”
Sao trời lấp lánh giữa biển mây mênh mông vô tận, ngọn núi tuyết gần đó sáng rực dưới ánh trăng như một con rồng ngọc. So với núi cao vời vợi, con người bé nhỏ như kiến phải làm sao để nhìn thấu biển mây vô tận, biết được biến hóa trên đỉnh núi chứ?
“Lão tử phải xuống núi! Rồi lại leo lên từ đằng kia!” Mặt Trì Vân tái mét, nặng nề vung vạt áo rồi quay đầu bỏ đi.
Thẩm Lang Hồn thản nhiên nói: “Ngươi bị ngu à? Y dụ kẻ kia chặt đứt dây thừng Quá Thiên rồi một mình lên đỉnh núi, chính vì không muốn cho ngươi lên cùng. Dù ngươi có đi theo những người xuống núi bằng hầm băng, thì chắc chắn vẫn không tìm được lối quay về!”
Trì Vân đanh giọng hỏi: “Làm sao ngươi biết không quay về được?”
Thẩm Lang Hồn nhắm mắt lại: “Bởi vì đêm qua ta đã đi thử qua hầm băng một lần rồi, lối ra hầm băng không phải là chân Miêu Nha Phong.”
Trì Vân ngẩn người, Thẩm Lang Hồn lại hờ hững nói tiếp: “Y muốn đi một mình lên đó thì làm sao để ngươi tìm được đường mà bám theo chứ? Lần này y toan tính như vậy vốn là để ngăn ta nóng lòng báo thù mà lao lên chịu chết, có điều tuy ta nóng lòng báo thù thật nhưng vẫn kiên nhẫn hơn y tưởng.”
Sắc mặt Trì Vân thay đổi liên tục: “Vậy thì đêm nay y có chết cũng đáng đời! Coi như tự sát!”
Thẩm Lang Hồn vẫn giữ nguyên vẻ hờ hững: “Ha ha, ngươi cho là y nắm chắc phần thua à? Nhưng ta nghĩ chưa chắc đâu.”
Trì Vân cười nhạt: “Lão tử chẳng qua chỉ nghĩ con hồ ly này thích đâm đầu vào chỗ chết thôi, nếu sau này tự hại mình chết thật thì đừng hòng lão tử đốt cho nửa nén nhang nửa tờ vàng mã!”
Vừa nói dứt lời, trên đỉnh núi tuyết lại đột ngột truyền dến tiếng nổ mơ hồ, không biết là thứ gì chấn động. Một lúc sau mới thấy mấy tảng đá lớn lăn theo vách núi xuống, làm băng tuyết cũng trượt theo, vụn băng tung tóe. Những tảng đá kia phải lớn bằng nửa căn nhà, nếu đập vào người thì chỉ có nát bét bầy nhầy! Đám người bận rộn trên Thanh Sơn Nhai bỗng trông thấy cảnh này, ai nấy đều ngẩn ngơ. Mấy thiếu nữ áo trắng lại đồng thanh tung hô tôn chủ đã đánh chết kẻ địch, tôn chủ vô địch thiên hạ, lập tức có người rút kiếm ra tay với người của Bích Lạc Cung.
Đá lớn ầm ầm lăn xuống, tiếng vang dần dần im bặt. Ngoài mấy thiếu nữ áo trắng đang đánh lộn thì ánh mắt mọi người đều ngơ ngác đổ dồn lên đỉnh núi tuyết, không ngăn được mình tưởng tượng trên núi tuyết rốt cuộc ẩn chứa quái vật nào đang động thủ với Đường Lệ Từ? Đá rơi kinh thiên động địa rốt cuộc do kẻ nào làm? Tiếng đàn có uy lực giết người sao không còn xuất hiện nữa?
Giống như hùa theo mong mỏi của mọi người, sau khi tảng đá lớn lăn xuống, tuyết đọng trên Miêu Nha Phong sụp đổ, cả trời tuyết vụn lất phất rơi phủ lên dấu vết để lại của những tảng đá lớn vừa lăn xuống, gần như chẳng lưu lại gì. Mọi người còn chưa kịp thở phào, ánh mắt còn chưa rời khỏi Miêu Nha Phong thì đột nhiên có người “Ôi” một tiếng, thất thanh hỏi: “Ai kia?”
Trì Vân nheo mắt nhìn, chỉ thấy trên sườn núi tuyết đối diện có hai bóng đen đang từ từ di chuyển, nhìn cách họ di chuyển thì hai người này không biết võ công, hoặc là võ công cực kém. Miêu Nha Phong vừa lở tuyết, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng băng tuyết vẫn không đủ vững chãi để làm điểm tựa đặt chân. Hai người vẫn kiên trì lên núi vào lúc này, có thể thấy không phải tình cờ xuất hiện, vậy đó là ai? Hắn không nhìn rõ dáng vẻ họ, đành hỏi: “Họ Thẩm kia, ngươi nhìn rõ không?” Tai và mắt của Thẩm Lang Hồn nhạy hơn người thường rất nhiều, hắn nhìn chăm chú rồi nghĩ ngợi rất lâu: “Hình như là hai cô gái…”
“Con gái?” Trì Vân kinh ngạc, “Sao lại là con gái?” Con gái không biết võ công sao lại xuất hiện trên Miêu Nha Phong, bên ngoài Bích Lạc Cung? Chân mày Thẩm Lang Hồn nhíu lại, “Chắc là nữ tử của Phong Lưu Điếm, nhưng Phong Lưu Điếm sao lại có nữ tử không biết võ công chứ…”
Trì Vân nghĩ ngợi: “Chẳng lẽ là Hồng cô nương ở Dư Gia kiếm trang mà hồ ly tóc trắng kể? Nhưng không biết võ công mà đêm hôm khuya khoắt mò lên núi tuyết sẽ rất nguy hiểm, không lẽ họ còn vội hơn cả chúng ta? Sợ tôn chủ nhà mình gặp nguy à?”
Tình hình trên đỉnh núi xem ra vô cùng quái lạ, chỉ e đã vượt xa tưởng tượng của họ. Ánh mắt Thẩm Lang Hồn lướt qua Lan Y Đình, Uyển Úc Nguyệt Đán đang ở trong đó, giơ tay ra hiệu, không biết đang nói chuyện gì, chẳng hề liếc mắt nhìn sang đỉnh núi.
Mà hiển nhiên hắn cũng không nhìn thấy gì.
Thái độ bình tĩnh như vậy, không lẽ Đường Lệ Từ đã cam đoan gì đó với hắn?
Bóng người trên núi tuyết đối diện vẫn chầm chậm leo lên, tuy không nhìn rõ tình hình cụ thể, nhưng cũng biết hành trình này vô cùng nguy hiểm. Rốt cuộc cái kẻ ngồi trên đỉnh núi kia có ma lực gì mà khiến rất nhiều cô gái trẻ tuổi dốc hết sinh mạng vẫn không hề nuối tiếc?
Đột nhiên trên đỉnh núi lại truyền đến một đợt chấn động nữa, đá vụn lăn xuống, một bóng người rơi xuống từ trên đỉnh núi, mọi người còn chưa kịp ngạc nhiên thì một bóng người khác cũng lao theo. Trên độ cao mấy trăm trượng, dưới những con mắt nhìn chằm chằm, mọi người thấy rất rõ ràng, là người đầu tiên rơi xuống trước, người thứ hai mới nhảy theo sau.
Nhưng núi tuyết vừa cao vừa xa, rét buốt thấu xương, gió cắt da cắt thịt, nếu nơi từ đỉnh núi cao mấy trăm trượng xuống thì chỉ còn đường chết. Người thứ hai lao xuống không biết có ý định gì, nhưng hành động này không khác nào đâm đầu tìm chết. Trong nháy mắt chưa thấy rõ người này là ai, trong đầu đang nghĩ gì thì hai bóng người đã lần lượt rơi vào biển mây mất tăm mất tích.
“Tôn chủ!” Mấy thiếu nữ áo trắng la lên thất thanh, dưới đáy vực bỗng xuất hiện một bóng người, vị trí bóng đen di chuyển chậm chạp trên vách núi đối diện bỗng phát ra một âm thanh vang dội. Thẩm Lang Hồn thất thanh hô lên: “Ứng Thiên Nỗ!”
Theo tiếng hô của hắn, một mũi tên bạc xé gió lao đến, đuôi mũi tên buộc một sợi dây thừng màu đỏ sẫm. Mũi tên bay với lực đạo xuyên thấu mấy chục trượng gió dữ mây dày mà không bị cản lại chút nào, phi thẳng vào Thanh Sơn Nhai! Dưới Thanh Sơn Nhai có bóng trắng nhoáng lên, một người đón lấy dây thừng buộc vào mỏm đá bên dưới sườn núi. Người này quát một tiếng lanh lảnh, mấy cái bóng trắng nhảy lên dây thừng, chạy thẳng sang đỉnh núi đối diện.
“Bạch Tố Xa!” Trì Vân gầm lên, không ngờ nàng ta lại ẩn nấp giữa những mỏm đá dưới đáy vực chờ thời cơ, mũi tên này của Ứng Thiên Nỗ rõ ràng là có mưu tính sẵn, trước khi hành sự đã chừa đường lui! Thẩm Lang Hồn ra nhay nhanh như chớp đè hắn lại: “Đợi đã, Ứng Thiên Nỗ kéo theo dây thừng Bách Độc, hễ chạm vào là trúng hàng trăm loại độc cùng lúc, ngoài thuốc giải của kẻ hạ độc thì không thuốc nào cứu nổi đâu!” Trì Vân ra tay còn nhanh hơn, Nhất Hoàn Độ Nguyệt lóe lên ánh bạc, định chặt đứt dây thừng Bách Độc!
Dây thừng màu đỏ sẫm phóng tới nhanh như chớp, khiến Thanh Sơn Nhai chấn động khó diễn tả bằng lời. Nhiều người đeo mặt nạ ở Lan Y Đình chấn động toàn thân, tâm trạng quay cuồng giữa ngàn vạn suy nghĩ. Thấy Nhất Hoàn Độ Nguyệt lóe lên ánh bạc, sắp chặt đứt mất đường sống, Uyển Úc Nguyệt Đán phẩy tay áo, một tiếng keng giòn giã vang lên, một vật trong tay áo hắn bay ra, đi sau mà đến trước, va vào Nhất Hoàn Độ Nguyệt. Nhất Hoàn Độ Nguyệt bay lệch hướng, sượt qua dây thừng Bách Độc, lượn vèo vèo một vòng rồi quay lại trong tay Trì Vân.
Chỉ trong chớp mắt giữ lại được dây thừng, Uyển Úc Nguyệt Đán không có võ công, trong tay áo không biết là ám khí gì mà lại mang uy lực cỡ đó. Thanh Sơn Nhai nhất thời rơi vào yên lặng, chỉ nghe hắn hòa nhã nói: “Nếu quý chủ nhân đã sắp xếp muốn mời các vị quay về thì Bích Lạc Cung cũng không miễn cưỡng. Gió núi thổi mạnh, các vị cẩn thận.” Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, có người vốn đã bước một chân ra khỏi Lan Y Đình nay lại chần chờ giây lát rồi rút về. Uyển Úc Nguyệt Đán không nói thêm gì nữa, chỉ đứng yên trong đình, dường như hắn cực kỳ kiên nhẫn đợi mọi người bỏ đi vậy.
“Khá lắm cái tên tiểu hồ ly giỏi lung lạc lòng người này!” Trì Vân thu Nhất Hoàn Độ Nguyệt về, vẫn không cam tâm, “Hừ, ta xuống núi xem hai tên kia thế nào, không ở lại chơi được!” Hắn hạ quyết tâm, giậm chân lao đi, nhưng lại không xuống núi bằng hầm băng của Bích Lạc Cung mà nhảy xuống theo vách đá, dựa vào băng tuyết trên mỏm đá để trượt xuống.
Thẩm Lang Hồn đứng bên vách núi, dõi theo bóng áo trắng của Trì Vân biến mất trong biển mây. Bóng người rơi xuống biển mây kia là kẻ thù giết vợ hủy dung không đội trời chung của hắn sao? Thâm thù đại hận thật sự có thể tan đi như mây khói sao? Vì sao những phẫn nộ và đau khổ tích tụ trong lòng hắn lại chưa bao giờ tan biến, giống như mất đi cách trị thương vậy, trở thành di chứng không thể chữa lành suốt kiếp này…
“Tôn chủ tôn chủ…” Đám thiếu nữ áo trắng phía sau thi nhau gào khóc thảm thiết, bi thương đến nỗi làm người ta đau lòng. Trong Bích Lạc Cung có người quát lên một tiếng lanh lảnh: “Cô nương!”, sau đó là tiếng leng keng, thì ra có người dùng kiếm cắt cổ tự vẫn được người của Bích Lạc Cung cứu. Một nơi vốn phải trở thành chiến trường đổ máu, lại ngập tràn tiếng rên rỉ than khóc thê lương.
“Cung chủ.” Bên cạnh Uyển Úc Nguyệt Đán là một người đeo kiếm mặc áo xanh biếc, dáng người nổi trội, chính là Bích Liên Y, người đứng thứ hai trong Bích Lạc Cung, Uyển Úc Nguyệt Đán gật đầu khẽ thở dài, cái bóng xanh biếc nhoáng lên rồi chuyển động khắp phòng, sau một thoáng những thiếu nữ áo trắng đều đã bị điểm huyệt đạo. Những cô gái này vẫn chưa hết ngây thơ, tuổi còn trẻ, tuy có chỗ đáng thương đáng buồn, nhưng cũng là hung thủ của nhiều thảm án diệt môn. Mọi người đều có lòng trắc ẩn, nhưng cũng không thể tùy tiện buông lỏng, huống chi còn có rất nhiều tin tức liên quan đến Phong Lưu Điếm cần thám thính từ những cô gái này.
“Chuyện ở đây xong rồi, Bích đại ca, nơi này nhờ vào ngươi.” Uyển Úc Nguyệt Đán khép hờ hai mắt: “Ta phải đi xem tình hình hai người mới rơi xuống núi thế nào rồi.”
Bích Liên Y nhận lệnh, Chung Xuân Kế vội vã chạy từ Lan Y Đình ra, sắc mặt nhợt nhạt: “Ta…Ta…” Giọng điệu nàng lúc này không hề giống khí thế đĩnh đạc hùng hồn ban nãy. Uyển Úc Nguyệt Đán hòa nhã nói: “Chung cô nương dẫn đường giúp ta đi.”
Chung Xuân Kế nhìn gương mặt Uyển Úc Nguyệt Đán tuy còn hơi non nớt nhưng vẫn ấm áp ung dung, bỗng cảm thấy mình được vỗ về, có chút ấm áp lại hơi đau lòng, “Ta…”
“Đi thôi.” Uyển Úc Nguyệt Đán đặt tay lên vai nàng, “Xin hãy dẫn đường.”
Thẩm Lang Hồn ngẩng đầu lên, nhìn đăm đăm núi tuyết trước mặt. Chỉ thấy năm thiếu nữ áo trắng tụ họp với hai bóng người kia rồi chia làm hai ngả, một nửa tiếp tục leo lên đỉnh núi, một nửa vội vã xuống núi. Xem ra dùng Ứng Thiên Nỗ để chăng dây thừng Bách Độc không phải kế hoạch vốn có của Phong Lưu Điếm, mà là phương án ứng biến khi gặp chuyện bất ngờ. Mấy cô gái này cũng lần theo dấu vết tôn chủ mà đến đây, nhưng không biết trên đỉnh núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại đi đến biến cố này? Sâu trong lòng hắn không tin hai người kia đã vùi thân nơi này, nếu không có kế sách vẹn toàn thì hai người kia chắc chắn không thể ngã núi mà chết, huống chi còn có một người tự nhảy xuống. Tuy ngã xuống từ vách đá cao vài trăm trượng chắc chắn phải chết, nhưng hai kẻ này luôn tìm được cách để sống sót.