Vì muốn cho Tịch Thiên Lâu chú ý, thái hậu đã không còn tình thương của một người mẹ mà không ngừng thương tổn Tịch Thiên Thương. Lúc bị quăng vào giếng cạn chịu đủ đói khát và rét lạnh, hài tử niên ấu ở trong bóng tối cảm nhận sâu sắc sự sợ hãi, cô độc cùng bàng hoàng, vì để gặp mặt Tịch Thiên Lâu một lần không tiếc đánh gãy hai tay hài tử thân sinh.
“Sư phụ có thể chữa khỏi hai tay ta, cũng có thể chữa khỏi hai chân ngươi.” Tịch Thiên Thương sau khi nói ra những lời này, Dạ Vị Ương đột nhiên hiểu được vì sao lúc trước Tịch Thiên Thương khẳng định đi Ngọc Hành sơn liền có thể làm cho hai chân hắn khôi phục tri giác.
Dạ Vị Ương nhớ tới đau đớn khi sư phụ châm cứu cho hắn, nói vậy năm đó phần đau đớn này Tịch Thiên Thương cũng đã nếm qua.
Mẫu thân sinh mà vô ái, phụ thân thì không thấy, thơ ấu là vết thương ảnh hưởng to lớn đối với con người, là đau xót không thể nào chữa lành được, nếu hắn là Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương không dám tưởng tượng hắn có thể sống đến ngày nay mà vẫn bình thường hay không.
Tuổi thơ của Tịch Thiên Thương là cừu hận, sợ hãi cùng điên loạn mà vượt qua, nếu không phải thái hậu đánh hai tay làm cho Tịch Thiên Lâu đón đi, chỉ sợ Tịch Thiên Thương đã sớm điên rồi.
Cho dù Tịch Thiên Lâu không thừa nhận Tịch Thiên Thương là hài tử, nhưng trên người Tịch Thiên Thương vẫn đang chảy huyết mạch của hắn, ngày đó ở trên Ngọc Hành sơn như thế nào vượt qua phụ tử đặc thù Dạ Vị Ương khó mà đoán ra được, nhưng theo bộ dáng hiện tại của Tịch Thiên Thương, cùng với bức họa mà hắn từng xem, Tịch Thiên Thương cũng không chán ghét Tịch Thiên Lâu.
Hàm dưới đột nhiên bị nắm, Dạ Vị Ương bị bắt quay đầu chống lại ánh mắt Tịch Thiên Thương, người nọ nheo mắt cười: “Ta nói cho ngươi những điều này, chỉ là muốn ngươi đối với ta hiểu biết nhiều hơn một chút, không ngờ còn được sự đồng tình của ngươi.”
…
…
Từ dục trì đi ra, Tịch Thiên Thương tự mình động thủ dùng khăn lông giúp Dạ Vị Ương lau sạch sẽ, đem người ôm về giường mặc quần áo, khiến Dạ Vị Ương ngoan ngoãn nằm trên giường không thể chạy, nhưng dù Dạ Vị Ương muốn chạy hắn cũng chạy không được.
Màn trên giường thả xuống, cách tầng tầng sa trướng Dạ Vị Ương mơ hồ có thể thấy được Tịch Thiên Thương đang ngồi ở bàn bên cạnh, người nọ liền ngồi như vậy không biết làm cái gì.
Một mình nằm trên giường, Dạ Vị Ương kéo chăn nhẹ nhàng ôm lấy, trong đầu loạn như ma.
Đột nhiên “phanh ——” một tiếng, bởi vì không gian quá mức an tĩnh đến nỗi Dạ Vị Ương sắp ngủ liền kinh hách tỉnh lại, cách sa trướng hắn lờ mờ nhìn thấy một người đang nhanh hướng bên này bước tới.
Cho dù không xốc màn lên, hắn cũng biết người tới là ai.
“Lưu Bá Hề, ta biết ngươi sẽ đến.”
Dạ Vị Ương nghe Tịch Thiên Thương nói một câu, sau đó không nghe tiếng Lưu Bá Hề đáp lời, trong phòng im lặng trống rỗng chỉ còn lại quyền cước bởi vì tức giận mà vung vẩy.
Lưu Bá Hề cùng Tịch Thiên Thương đánh nhau, ngoài sa trướng không ngừng truyền đến âm thanh bàn bị đập hư, tựa hồ còn có muộn thanh do nắm tay đánh vào thịt, chính là không ai hô đau hay tỏ vẻ dừng lại.
Tiếng đánh nhau kịch liệt khiến Dạ Vị Ương nhịn không được vén màn lên hướng bên ngoài nhìn lại, này không nhìn còn đỡ, vừa thấy liền dọa hắn nhảy dựng, căn phòng nguyên bản sạch sẽ xa hoa đã trở nên lộn xộn, bàn ghế bị đập nát, mà Lưu Bá Hề đang một cước hung hăng đá vào trên ngực Tịch Thiên Thương, người nọ lảo đảo hai bước đụng vào giá sách bên cạnh, khóe miệng chảy ra tia máu đỏ tươi.
Cái này còn chưa tính xong, Lưu Bá Hề một phen bắt lấy cổ áo Tịch Thiên Thương nâng nắm tay đánh vào mặt, Tịch Thiên Thương ăn một quyền trên mặt nâng chân hướng bụng Lưu Bá Hề phản kích đạp một cước.
Lưu Bá Hề tựa như không biết đau, ở trên người Tịch Thiên Thương liên tiếp đánh mấy quyền.
“Đừng đánh, các ngươi đừng đánh!” Dạ Vị Ương thật sợ Lưu Bá Hề đem Tịch Thiên Thương cấp đánh chết.
Lưu Bá Hề không nói lời nào, đối với hoàng đế Lưu Bá Hề không chút lưu tình, nhìn Đại tướng quân như vậy khiến cho Dạ Vị Ương cảm thấy đau lòng, hắn nhịn không được hô tên đối phương: “Bá Hề…”
“Phanh ——” một tiếng, nắm tay bằng thịt lưu lại vách tường phía sau tai Tịch Thiên Thương một hố sâu, khe nứt hố sâu lớn dần theo nắm tay kéo dài ra.
Không khó tưởng tượng, nắm tay nếu đánh lên người Tịch Thiên Thương sẽ phát sinh sự tình gì.
âTá»ch Thiên Thương, ngươi có bản lÄ©nh nà y sao?â Ngữ khà châm chá»c, Lưu Bá Há» không nhìn Tá»ch Thiên Thương liếc mắt má»t cái, xoay ngưá»i Äi tá»i bên giưá»ng cá»i áo choà ng ôm lấy nam nhân trên giưá»ng, Äem Dạ VỠƯơng bế lên Äi nhanh ra ngoà i.
âA ââ â Cưá»i lạnh má»t tiếng, Tá»ch Thiên Thương nhẹ nhà ng lau vết máu chảy ra từ khóe miá»ng, hắn dá»±a và o vách tưá»ng cháºm rãi Äứng lên, nhìn Lưu Bá HỠôm Dạ VỠƯơng ly khai Cam Tuyá»n cung, cho Äến ngay cả bóng dáng cÅ©ng không có Äá» lại.
Tá»ch Thiên Thương kháºp khiá» ng Äi tá»i bên giưá»ng ngá»i xuá»ng, ÄÆ°a tay có thá» sá» ÄÆ°á»£c nhiá»t Äá» cÆ¡ thá» nhà n nhạt mà nam nhân kia còn lưu lại, hắn bá»ng dưng nhẹ giá»ng cưá»i: âVì cái gì là Dạ VỠƯơng.â
Nằm sắp ngưá»i xuá»ng, hắn Äem mình chôn và o Äá»m chÄn còn tá»n tại nhiá»t Äá», khà tức cá»§a nam nhân kia là m hắn cảm thấy an lòng, cảm thấy quyến luyến.
Chá» vì ngà y trưá»c Dạ VỠƯơng mê luyến hắn sùng bái hắn, hiá»n tại Dạ VỠƯơng Äã yêu Lưu Bá Há» hắn liá»n không thoải mái không cam lòng sao?
Nếu ÄÆ¡n giản như váºy thì tá»t rá»i, nhưng Tá»ch Thiên Thương so vá»i bất luáºn kẻ nà o cà ng hiá»u rõ bản thân mình, lòng dạ hắn không có hẹp hòi Äến mức Äó, cÅ©ng không nhà m chán tá»i ná»i vì má»t ngưá»i không thÃch mà tranh già nh tình nhân.
Vì sao, lại cá» tình thÃch Dạ VỠƯơng?
Trưá»c Äây là má»t tiá»u há» ly, bây giá» là Dạ VỠƯơng, ngưá»i và váºt mà hắn vá»i Lưu Bá Há» cùng thÃch như thế nà o liá»n tương Äá»ng như váºy.
âLưu Bá Há», ngươi chẳng phải cÅ©ng giá»ng như ta Äá»u mâu thuẫn, Äá»u e ngại chuyá»n Äã từng xảy ra sao.â