“Một lần nữa làm người của trẫm.” Áp người lên thân, Tịch Thiên Thương một tay gắt gao bắt lấy thắt lưng đem Dạ Vị Ương đè trên mặt đất, hơi thở pha lẫn mùi rượu phun lên cổ Dạ Vị Ương mang đến nhiệt lượng nóng rực.
“Hoàng thượng! Dạ Vị Ương thề sẽ không đem bí mật của ngài nói ra, cả đời này chỉ nguyện trung thành với một mình hoàng thượng… Ưm!” Môi bị phong bế, hơi thở xa lạ từ phía trên bao phủ xuống, tựa như cuồng phong từ trên thiên không đánh tới, giống như mây đen mù mịt muốn làm thế giới này sụp đổ, ép đến Dạ Vị Ương thở không nổi, không thể chịu được kiểu hôn môi cường hãn bá đạo này, hàm dưới có chút tê rần, Tịch Thiên Thương bóp cằm Dạ Vị Ương khiến miệng hắn mở ra thừa nhận môi lưỡi kích động va chạm.
Dạ Vị Ương gắt gao bắt lấy bả vai Tịch Thiên Thương ý đồ đem người trên thân hắn đẩy xuống, cũng không quản đối phương là hoàng đế có phải hay không chỉ cần một câu liền có thể muốn mạng nhỏ hắn, Dạ Vị Ương nhấc chân phải đá lên, bất quá động tác này với Tịch Thiên Thương chỉ là tiểu đánh tiểu nháo.
Cuối cùng buông tha, khó khăn thở dốc, Dạ Vị Ương giống như con cá thiếu dưỡng khí từng ngụm từng ngụm thở không ra hơi, đột nhiên cảm giác thân thể chợt lạnh, cúi đầu nhìn thấy Tịch Thiên Thương thế nhưng kéo quần hắn xuống.
“Hoàng thượng không thể, vi thần lòng đã có nơi thuộc về, ngài không thể làm như vậy!” Thứ gì đó trong đầu hắn nổ tung, cảm giác được Tịch Thiên Thương muốn đem hắn ôm lên, hắn liều chết chống tay lên sàn nhà bất chấp từ trên mặt đất bò dậy chính là chưa chạy đi hai bước đã ngã trở lại.
Mái tóc đen tranh nhau tản ra trên mặt đất, tư thế té ngã làm cho hai chân hắn hơi tách ra, cảnh xuân hiển lộ, rõ ràng cửa phòng cách đó không xa, nhưng Dạ Vị Ương lại vô pháp chạm tới.
Chạy trốn cùng kháng cự của Dạ Vị Ương khơi dậy sự phẫn nộ cùng chinh phục khó tả trong Tịch Thiên Thương, một cỗ tình tự xa lạ mang tên ghen tị lần đầu tràn ngập ra.
“Ngươi cứ như vậy kháng cự trẫm sao? So với Lưu Bá Hề, trẫm có chỗ nào không bằng hắn?” Nhìn Dạ Vị Ương không ngừng hướng tới cửa phòng, trong miệng Tịch Thiên Thương trào ra từng trận đắng.
“Mẫu thân sinh ta ra nhưng lại đối xử ta như công cụ, Thiên Thương Thiên Thương, cái tên này, không phải đã định ta cả đời này không an sao?” Tịch Thiên Thương bước nhanh đến loan thắt lưng bế Dạ Vị Ương, không để ý đối phương giãy dụa mà mang người đặt lên giường, phẫn nộ quát: “Hiện tại ngay cả ngươi cũng muốn ly khai trẫm.”
Thân thể bị quăng ngã trên giường Dạ Vị Ương chấn động kinh sợ trong nháy mắt, nghe thấy lời tự bạch như bị bỏ rơi của Tịch Thiên Thương, ngữ khí khổ sở tựa như đã kiềm nén rất lâu.
Chính là còn chưa kịp lĩnh hội sự đau khổ trong lời nói Tịch Thiên Thương, y phục trên người bỗng dưng bị lột sạch dẫn đến khí lạnh khiến Dạ Vị Ương đánh một cái rùng mình, ý thức được sắp sửa phát sinh sự tình gì, hắn bắt lấy chăn né vào trong, một chân chưa kịp chui vào đã bị Tịch Thiên Thương nắm được. Cả người và chăn đều bị lôi ra ngoài, Dạ Vị Ương nằm ngửa mặt hướng lên trên, giương mắt nhìn Tịch Thiên Thương đang cởi đai lưng của hắn, trong lòng căng thẳng một bên vô lực đá Tịch Thiên Thương, một bên thối lui về phía bên trong giường.
“Hoàng thượng đã quên chuyện đáp ứng với Đại tướng quân rồi sao?” Dạ Vị Ương nhớ rất rõ, Lưu Bá Hề nói qua Tịch Thiên Thương từng đáp ứng sẽ không chen vào giữa chuyện của hắn và Lưu Bá Hề.
Cởi bỏ hai ba lớp y phục, Tịch Thiên Thương nhìn nam nhân đã lui đến góc giường hơi giương khóe miệng: “Trẫm chẳng qua đáp ứng không quá can thiệp vào chuyện của ngươi và hắn, nhưng chưa đáp ứng sẽ không chạm vào ngươi.”
“Đừng ——” Sau lưng dán vào vách tường đã không còn đường lui, tại đây trong hoàng cung này cho dù hắn kêu to thế nào cũng không có người đến cứu hắn, Dạ Vị Ương nhất thời vừa tức giận vừa ủy khuất, nghĩ tới bình thường Lưu Bá Hề đối với hắn tựa như bảo bối mà phủng trong tay, ngược lại càng khó chịu, hai tay liều chết ôm trước ngực, cảm giác hai chân mình bị tách ra, tâm Dạ Vị Ương phút chốc ngã nhào xuống đáy cốc, chưa từng trải qua loại chuyện này Dạ Vị Ương luống cuống, rối loạn, ủy khuất đến cực điểm, hốc mắt nhịn không được phiếm hồng.
Cảm giác vật cứng nóng bỏng kia đặt ở hạ thân hắn, Dạ Vị Ương nhịn không được chửi ầm lên: “Tịch Thiên Thương ngươi là đại phiến tử (lừa đảo), vương bát đản! Buông tay! Muốn ngủ thì tìm người khác, con mẹ nó ngươi đối với ta động dục!” Bạn đang
âVì cái gì muá»n cá»± tuyá»t, ngươi vá»n là ngưá»i cá»§a trẫm.â Trong mắt hiá»n lên tia không Äà nh lòng, nhưng Tá»ch Thiên Thương sá»m có thói quen lãnh khá»c lãnh tình liá»n buá»c bản thân xem nhẹ phần tình tá»± xa lạ dưá»i Äáy lòng, ấn thắt lưng Dạ VỠƯơng Äè xuá»ng cấp tiến và o.
Mặc ká» là kiếp trưá»c hay kiếp nà y, chuyá»n như váºy vẫn là lần Äầu.
Dạ VỠƯơng từng nghÄ© tá»i sẽ phát sinh trên ngưá»i hắn, nhưng Äá»i tượng không phải là Tá»ch Thiên Thương, cà ng không nên mãnh liá»t thô bạo như bây giá».
Hắn bắt lấy Äá»m chÄn dưá»i thân, má»i Äá»ng tác cá»§a Tá»ch Thiên Thương Äá»u như muá»n Äem ngục phá»§ ngÅ© tạng hắn kéo ra ngoà i, Äau Äá»n là m cho hắn muá»n nôn má»a.
Äại khái là hắn im lặng khiến Tá»ch Thiên Thương cảm thấy không thú vá» dần dần thả cháºm tá»c Äá», Dạ VỠƯơng chá» hy vá»ng tráºn trừng phạt hoang ÄÆ°á»ng nà y có thá» nhanh chấm dứt má»t chút, chÃnh là nếu chấm dứt thì sau Äó lại thế nà o?
Cho dù không phải hắn sai, nhưng hắn không biết là m sao Äá»i mặt vá»i Lưu Bá Há».
Vừa nghÄ© Äến danh tá»± Äại tưá»ng quân, phần khá» sá» kia trong lòng hắn cà ng trá» nên ná»ng Äáºm, Äau Äến mức hắn muá»n rÆ¡i lá».
Trên mặt truyá»n tá»i nụ hôn ôn nhu nhẹ nhà ng, Dạ VỠƯơng khẽ run lông mi má» mắt ra, phát hiá»n Tá»ch Thiên Thương Äã dừng Äá»ng tác và hôn môi hắn, hai bà n tay ôn háºu mÆ¡n trá»n thân thá» cùng bá» vá» kia, má»t cá» lá»a nóng khó kiá»m chế là m cho Dạ VỠƯơng nhá»n không ÄÆ°á»£c khẽ run rẩy má»t chút.
Tá»ch Thiên Thương táºn lá»±c Äụng và o vá» trà mẫn cảm Äó, ngá»±a quen ÄÆ°á»ng cÅ©, hắn thế nhưng cảm thấy thoải mái, Dạ VỠƯơng nghe trong Äầu có thứ gì Äó âoanhâ má»t tiếng ná» tung.
âCho dù ngươi Äã quên Äi phần tình cảm cá»§a trẫm, nhưng thân thá» nà y cá»§a ngươi vẫn nhá» rõ trẫm, khát vá»ng trẫm âu yếm chạm và o.â Tá»ch Thiên Thương á» bên tai Dạ VỠƯơng nói nhá», Äá»ng tác lúc trưá»c dừng lại má»t lần nữa di chuyá»n.
ChÃnh là lúc nà y, Äã không còn là Äau Äá»n ÄÆ¡n thuần.