“Thưa ngài Kẻ Khờ, đề nghị lần trước của ngài về việc tổ chức cuộc thi sàng chọn tuyển người làm công việc hành chính đã được không ít nghị viên tán thành, có lẽ nó có thể được thực hiện. Đương nhiên với hiệu suất của chính phủ vương quốc, phương án nhanh nhất cũng phải nửa năm sau mới có.”
Cô ta không sợ “Người Treo Ngược” dựa theo chuyện này điều tra ra thân phận của mình, bởi vì cô ta chỉ ngẫu nhiên, thuận tiện dẫn dắt hai câu, cũng làm cho đám quý bà quý cô kiêu ngạo kia cho rằng đây là ý tưởng từ bộ óc siêu việt của bọn họ, làm cho bọn họ vội vã chạy về khoe khoang với chồng, cha và anh em của bọn họ. Lúc ấy Audrey cảm thấy mình nhìn thấy những con chim công đang xòe đuôi. Cô tin rằng các vị quý bà quý cô ấy sẽ không ngừng dựa theo bản thân ám chỉ mà vơ cái vinh dự ấy về cho mình, cũng hoàn toàn quên đi tác dụng của cô ta mà tranh nhau xem ai là người đầu tiên đưa ra ý tưởng ấy.
Và dùng phương thức xảo diệu ấy thay đổi tình thế của một vương quốc khiến Audrey cảm thấy rất có thành tựu một cách kỳ lạ, dường như tìm được cách để “Khán Giả” cũng có thể ảnh hưởng tới tình tiết của vở kịch.
“Chỉ hy vọng là vậy.” “Người Treo Ngược” Arges đáp lại một câu với ngữ khí trào phúng.
Anh ta tạm dừng vài giây rồi liếc Kẻ Khờ trên ghế chủ nhân một cái, châm chước ngôn từ rồi nói:
“Vài thập niên gần đây, số lần hoạt động của các tổ chức bí ẩn có xu thế tăng lên, thậm chí xuất hiện nhiều tổ chức mới, trở nên có quy mô và có sức mạnh phi phàm nhất định.”
Anh định dựa vào tôi để tìm hiểu nguyên nhân à? Tôi còn chưa bắt đầu tiếp xúc các tư liệu về “tổ chức phi pháp” đây… Klein chỉ cười chứ không bình luận gì về tin tức mà “Người Treo Ngược” đưa ra, chỉ lập lờ nước đôi đáp:
“Có một số sức mạnh cổ xưa đang thức tỉnh.”
Ví dụ như sức mạnh mà cuốn bút ký của gia tộc Antigenous đại diện…
“Vậy à…” Arges thì thào, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Klein đảo mắt qua “Người Treo Ngược”, “Chính Nghĩa”, mỉm cười nói:
“Nếu không còn gì chia sẻ vậy tụ hội hôm nay tới đây thôi.”
“Tuân theo ý chí của ngài.” Audrey và Arges đồng thời đứng dậy.
Klein gạt ngón tay cắt đứt mối liên hệ với ngôi sao đỏ sậm, nhìn hai bóng người tan biến khỏi cung điện nguy nga.
Hắn đứng lên, quay người nhìn chiếc ghế lưng cao, cũng chính là phần lưng của chiếc ghế chủ nhân ở vị trí cao nhất của chiếc bàn đồng xanh để nhìn ký hiệu chòm sao nơi đó. Ngôi sao rực rỡ kết nối với nhau tạo ra một ý hiệu kỳ lạ, không nằm trong bộ những ký hiệu của thần bí học mà Klein được học.
Hắn nhìn thật kỹ để phân biệt, nhìn ra “Con Mắt Không Đồng Tử” tượng trưng bí ẩn, rồi nhìn ra “Sợi Dây Vặn Vẹo” tượng trưng cho biến hóa. Cả hai thứ này đều thiếu một bộ phận, và chúng chồng chéo lên nhau tạo ra ký hiệu tượng trưng mới.
“Bí ẩn không hoàn chỉnh, biến hóa không hoàn chỉnh… Cộng lại nghĩa là gì?” Klein nhíu mày thì thầm, tạm thời không nghĩ ra đáp án.
Hắn thu tầm mắt lại, bắt đầu bước đi trong tòa cung điện thần bí cổ xưa rộng lớn này, tầm mắt không bỏ qua bất cứ một xó xỉnh nào.
“Lúc trước ta chỉ nghĩ vớ vẩn, đưa ra một khái niệm sơ lược chứ không miêu tả cụ thể hình dáng của cung điện, bàn và ghế dựa như nào… Như vậy những hình dáng hiện giờ của chúng nó là dựa vào đâu mà có? Lựa chọn tối ưu hóa? Bản mẫu ban đầu? Hoặc là phản ánh thực tế?” Klein nhìn, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mà lúc trước hắn xem nhẹ.
Haiz, không thể không nói rằng làm một gã chuyên gia bàn phím, quả thực có rất nhiều việc ta thiếu kinh nghiệm, chưa đủ sâu sắc, thế cho nên sau đó mới nhận ra… Tự kiểm điểm bản thân như vậy, Klein bắt đầu kiểm tra khu vực bốn phía quanh thần điện trên sương xám này một cách nghiêm túc, nhưng hắn không tìm được sinh vật nào, cũng chẳng phát hiện ra điều kỳ dị gì cả.
Còn chỗ xa hơn, nơi hư ảo gần như vô biên vô tận kia, hắn tạm thời không dám đi vào vì sợ bị lạc đi tận đâu đâu.
“Phù, nơi này quả nhiên rất thần bí… Chờ khi nào ta mạnh hơn, không biết nó có thay đổi gì mới không…” Klein thở dài, mở linh tính bao phủ bản thân, mô phỏng cảm giác rơi xuống.
Tất cả nhanh chóng lướt qua, đủ loại ảo giác vỡ thành mảnh nhỏ. Hắn xuyên qua lớp sương mù xám, nhìn thấy thế giới thực, thấy bàn học, rèm và giá treo mũ trong phòng mình.
…
Khu Hoàng Hậu, Backlund.
Audrey nhìn bức tranh treo trên tường, cảm nhận sự mềm mại của chiếc gối nhung thiên nga. Cô ta không lập tức đứng dậy, mà nghiêm túc hổi tưởng lại tụ hội hôm nay, dường như đang xem lại vở kịch một lần nữa.
“Lúc ngài Kẻ Khờ nói tới việc thử nghi thức kia, khi cho các từ miêu tả thần chú như Chúa tể thần bí, vị vua Hoàng Hắc, ngữ khí ngài ấy có vẻ tự tin… Tự tin…” Audrey đang lặng lẽ phân tích đột nhiên hít vào một hơi thật sâu, thân thể khẽ run.
Thôi, nếu không thể đối kháng được thì mặc kệ… Ngài Kẻ Khờ luôn tỏ ra hòa nhã, hẳn là kẻ tuân thủ luật lệ… Audrey cảm thấy tâm tình tốt hơn, nghĩ tới việc đóng vai, nghĩ tới sự mỏng manh của việc bị ma dược cắn trả.
Cô ta khẽ ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng, rời khỏi giường đi tới phía cửa, cũng chủ động điều chỉnh trạng thái của bản thân về “Khán Giả”.
Cô ta mở cửa phòng, thấy một cô hầu gái đi qua trước mặt, thấy vết chai trên tay, vết cháy nắng trên mặt và rất nhiều chi tiết tương tự trên người đối phương, khiến Audrey phỏng đoán được không ít chuyện.
Đúng lúc này Audrey như cảm ứng được điều gì mà vội vàng quay người nhìn sang một góc tối ở ban công. Cô thấy chú chó lông vàng Susie đang ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn vào cô với cái kiểu hệt như cô đang quan sát hầu gái.
Nữ thần ơi… Audrey giật giật khóe miệng, thật muốn che mặt lại, thở dài một hơi.
…
Trong buồng thuyền trưởng được bảo vệ tầng tầng lớp lớp trên biển Sunia.
Arges tỉnh táo lại, phát hiện xung quanh không có gì thay đổi, hệt như chẳng có gì xảy ra cả. Anh ta thở dài, lẩm bẩm:
“Một nhân vật cổ xưa chăng?”
…
Rời khỏi nghi thức, Klein kéo rèm cửa sổ ra, lấy cuốn sổ lại bắt đầu ghi chép.
Hắn nhớ lại nội dung trong mấy trang nhật ký của Russel, rồi dùng cách ghi lại này để nhớ lâu hơn, tránh việc mai sau quên đi.
Viết xong, hắn đọc lại mấy lần, cuối cùng xé tờ giấy vừa viết ra rồi đốt.
Mỗi tuần một lần như vậy chắc là sẽ không quên những điều quan trọng… Chẳng qua khi thời gian dần trôi, nhiệm vụ sẽ càng nặng nề hơn… Tiếc rằng tạm thời không có biện pháp nào tốt hơn, mà mình thì chưa học bộ môn mật mã học… Klein ngừng lại, vặn vặn xương cổ rồi định đi tới câu lạc bộ bói toán.
Trong tâm lý những người khác nhau thì “Thầy Bói” không có chung tiêu chuẩn, không ai có thể nói là kẻ khác sai được, cho nên Klein hoàn toàn không rõ “Thầy Bói” như nào mới phù hợp với nhu cầu của ma dược nhất. Hắn chỉ có thể dựa vào việc thực hành để chỉnh sửa, để xác định!