“Rất tốt, ta rất hài lòng về thù lao này.”
Hiện giờ hắn liên tục lặp lại hành vi gõ ngón tay xuống bàn chính là để cường điệu động tác này để “Chính Nghĩa” và “Người Treo Ngược” tin rằng mình có thói quen gõ tay, từ đó che giấu việc mở và đóng linh thị.
“Đây là vinh hạnh của tôi.” Arges không thuận miệng nhắc tới chuyện khác.
Audrey nhìn Người Treo Ngược rồi lại nhìn Kẻ Khờ, khẽ cười nói:
“Vậy tôi hỏi vấn đề thứ hai nhé, ma dược tiếp sau “Khán Giả” tên là gì? Có thể tìm manh mối ở đâu?”
Tôi cũng muốn hỏi thẳng như vậy, nhưng lựa chọn đường khác thì phải chấp nhận vấn đề nan giải này thôi… Klein không nói mà quăng ánh mắt về phía Người Treo Ngược.
Arges im lặng vài giây rồi đáp:
“Vấn đề này tôi sẽ trả lời miễn phí, vì tôi là người đã dẫn cô lên con đường này. Danh sách 8 tiếp sau “Khán Giả” có tên là “Người Đọc Tâm”; danh sách 7 thì thời cổ gọi là “Bậc Thầy Phân Tích Tinh Thần”, còn hiện giờ được gọi là “Bác Sĩ Tâm Lý”, đây là tin tức mà tôi biết được từ một thành viên của Hội Tâm Lý Luyện Kim. Tôi nghĩ rằng chắc là bọn họ có không ít phương pháp điều chế ma dược của con đường này.”
Hội Tâm Lý Luyện Kim… “Người Thông Linh” Daly khá đồng ý với vài lý luận của họ, mà đội trưởng lại cho đó là tà ác, là điên cuồng… Klein chỉ nghe, suy ngẫm.
“Anh có biết vị thành viên hội Tâm Lý Luyện Kim đó ở đâu không?” Audrey nói, mắt tỏa sáng. Cho dù là “Người Đọc Tâm” hay “Bác Sĩ Tâm Lý” đều phù hợp với sở thích của cô ta.
Arges bỗng cười một tiếng rất là hiếm có:
“Biết chứ, hắn ta bị dìm ở gần đảo Sunia, tự tay tôi dìm chết hắn. Nếu cô muốn tìm hội Tâm Lý Luyện Kim, vậy tôi đành phải xin lỗi, manh mối đứt rồi.”
Anh ta không hề lo “Chính Nghĩa” sẽ xác định được mình là ai qua những gì anh ta vừa nói, bởi chuyện đó chỉ do mình anh ta làm.
“Dìm…” Audrey không biết nên dùng nét mặt và ngôn ngữ gì để ứng đối nữa.
Cô nàng hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên không thể giữ được trạng thái “Khán Giả”, ngượng ngùng nói:
“Vấn đề thứ ba, nếu, ý tôi là nếu ấy, một động vật bình thường mà uống ma dược danh sách 9 thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Đây là vấn đề quái quỷ gì vậy… Ngón tay đỡ trán của Klein lặng lẽ gõ nhẹ lên ấn đường hai cái. Hắn nhanh chóng dựa theo sự biến hóa về màu sắc mà nhìn ra sự bối rối, khẩn trương và xấu hổ trong cảm xúc của Audrey. Chẳng lẽ cô ta làm chuyện ngu xuẩn tương tự? Klein ngạc nhiên, nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi trải qua hai lần tụ hội trước hắn xác nhận rằng cô nàng “Chính Nghĩa” có gien về phương diện này.
“Người Treo Ngược” Arges cũng ngây ngẩn cả ra, một lúc lâu mới mở miệng nói:
“Động vật bình thường không có tư duy như con người nên không cách nào học được minh tưởng, cho nên đại khái là sẽ chết ngay tại chỗ, hoặc là sụp đổ thành quái vật. Nhưng nếu chúng nó mà chống chọi được hẳn sẽ thành sinh vật siêu phàm. Nếu ma dược có thể tăng năng lực tư duy thì chúng nó thậm chí còn trở nên thông minh hơn.”
“Ok.” Audrey lặng lẽ thở hắt ra, gật đầu, giọng đầy buông lỏng: “Tôi không còn vấn đề gì khác nữa.”
Arges suy nghĩ, không nói chuyện Hội Cực Quang và “Người Lắng Nghe”, cũng lắc đầu nói: “Tôi cũng hết rồi.”
“Ta có một chuyện.” Klein mỉm cười nói, tư thế không thay đổi: “Cần sự phối hợp của hai người.”
Vì chưa đóng linh thị nên hắn lập tức phát hiện “Người Treo Ngược” khẩn trương thấy rõ, mà cô nàng “Chính Nghĩa” vốn vô tâm cũng tỏ ra sợ hãi và thận trọng.
Không chờ bọn họ lên tiếng, Klein trấn an trước:
“Yên tâm, chỉ là một chuyện nhỏ. Nếu có thể thành công sẽ rất hữu ích cho các người, cho nên ta sẽ không thêm thù lao ngoài định mức nữa.”
“Ngài hãy nói đi.” Audrey tiến vào trạng thái “Khán Giả” theo bản năng, nhưng cô ta nhìn thế nào cũng không thấu được màn sương xám bao phủ quanh Kẻ Khờ.
“Tuân theo ý chí của ngài.” Arges bình tĩnh lại, trầm giọng nói.
Klein khẽ động ngón tay, mỉm cười nói:
“Lúc trước ta đã nói là muốn tiến hành vài thử nghiệm để các ngươi có thể xin nghỉ trước, không cần lo lắng xế chiều thứ hai lại không tiện vào tụ hội mà không biết làm sao.”
“Đây đúng là hy vọng của chúng tôi.” Audrey giãn mặt mày ra.
Arges suy nghĩ rồi nói: “Ngài cần chúng tôi làm gì?”
“Các người có thể vào lúc rảnh rỗi thử tiến hành một nghi thức, không cần quá chính thức, ở một không gian mà không bị quấy nhiễu là được… Ở trên dàn tế, đặt bốn cây nến ở bốn góc, tốt nhất là loại có mùi đàn hương… Phía trên bên trái đặt một chiếc bánh mì trắng, chỗ ngọn nến góc dưới bên phải thì đặt một tô mì Finebot, phía dưới bên trái thì đặt một bát cơm hải sản, và góc phải phía dưới thì dùng bánh nóng Dipsy… Sử dụng dao bạc tạo ra một không gian linh khí đóng kín…”
Klein miêu tả nghi thức ma pháp mà hắn đã sửa đổi dựa theo “nghi thức đổi vận”, đồng thời cũng dạy miễn phí tiểu thư “Chính Nghĩa” cách chế tạo không gian linh khí.
Nói thật là vì mục tiêu chỉ tới mình nên Klein tin rằng phần trước, cũng chính là phần khiến người hoặc vật đối ứng hứng thú hoặc lấy lòng bọn họ, có thể trực tiếp lược bỏ, nhưng hắn vẫn cố gắng làm cho quá trình này cũng ra trò – đương nhiên không phù hợp cái mà lão Neil bảo là thần linh là hai, thêm bản thân là ba.
“… Dùng nước cất hỗn hợp của hoa Ánh Trăng, Kim Bạc Hà, hoa Thâm Miên, cam Tay Vàng và hoa hồng Nham Thạch chiết xuất thành tinh dầu, nhỏ lên mỗi ngọn nến một giọt…”
Audrey lắng nghe đầy hứng thú, ghi ghi chép chép, cuối cùng hỏi:
“Vậy thần chú là gì? Ngài Kẻ Khờ, thần chú đối ứng là gì?”
Arges cũng dừng bút máy trong tay lại, quay đầu nhìn Kẻ Khờ.
Klein khẽ gõ ngón tay lên chiếc bàn dài, đáp lại bằng tiếng Hermes với ngữ khí bình thản:
“Hỡi Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, ngài là chúa tể thần bí phía trên màn sương xám, ngài là vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may…”