“Thấy không, bị ghét bỏ đó.” Cá chép yêu nói.
“Mua về nhà kho cá.” Hồng Tuấn giải thích, “Trị quốc cũng như nấu ăn.”
Cá chép yêu lập tức ngậm miệng, Hồng Tuấn nói: “Ta nhìn một cái rồi đi.”
Cá chép yêu: “…”
Bên trong tiệm sách nhiều nhất chính là sách thơ, Hồng Tuấn mở một quyển Lý Bạch tuyển tập, xem đến quên cả thời gian, lúc lâu sau Hồng Tuấn ngẩng đầu đứng dậy ra ngoài.
Đã quá trưa, bên trong Phong phủ thành Trường An, trời thu vẫn còn mang theo hơi nóng, trong viện tiếng ve lúc kêu lúc nghỉ. Lý Cảnh Lung vẫn như khi từ Bình Khang phường trốn về, nửa thân trên xích lõa, quỳ gối trong đình viện, thanh kiếm kia đặt ngay trước đầu gối.
“Ngươi… quả thực làm mất hết mặt mũi gia tiên thân phụ rồi!”
Phong Thường Thanh khập khiễng, tay trái cầm lệnh bài “Đại Đường Long Võ quân Lý Cảnh Lung” để quên tại thanh lâu, tay phải cầm thước bản, nghiêm nghị đánh xuống. Lý Cảnh Lung chịu đựng không kêu một tiếng, trên vai nhiều thêm những vết roi hồng hồng.
Phong Thường Thanh cầm thước bản trong tay, bên sườn mặt anh tuấn của Lý Cảnh Lung tát một phát, tức giận đến mức ho khan, lại nói: “Hôm nay trên phố phường Trường An, khắp nơi đều nói ngươi, đêm khuya thủ hạ bị thương không thèm quan tâm mà còn đến thanh lâu ở Bình Khang phường… Ngươi…”
Lý Cảnh Lung một mực cúi đầu, không nói nửa lời. Phong Thường Thanh giận dữ hét lên: “Ta tốn ít nhiều tâm tư mới giúp ngươi có được cái chức này trong Long Võ quân! Ngươi đến tột cùng có còn một chút ý chí nào không!?
“Nói thử xem!”
Phong Thường Thanh nói: “Cầm cái thanh sắt gỉ này, ngươi có nghĩ ngươi trở thành được Vũ Lâm đại tướng quân không?! Ngươi có thể tiến bộ một chút không?! Có thể hay không! Mau ném cái thứ thép gỉ này đi!”
Phong Thường Thanh đưa chân, đá thanh kiếm nằm cạnh đầu gối Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung không lên tiếng chỉ gắt gao quỳ tiếp.
“Muộn nhất tối nay, đến chỗ thượng cấp báo cáo đi!” Phong Thường Thanh tức giận đến run người, “Ngày mai lên triều ngươi còn muốn gặp Ngự Sử Đài bàn việc, ngươi đem mặt mũi ta đặt ở đâu? Đặt ở đâu hả?!”
Người làm, tỳ nữ đứng ở chỗ hành lang gấp khúc vui sướng mà xem người gặp họa. Trong thành Trường An có người nói rằng, Lý Cảnh Lung là cái gối thêu hoa, bên trong là một cái bao cỏ. Xuất thân từ nhà ngoại của Phong Thường Thanh, khi còn bé mẫu thân chết sớm, bốn năm trước phụ thân là Lý Mưu Tùy xuất chinh tái ngoại, sau lưng trúng một mũi tên của quân Hung Nô bị thương nặng không chữa được mà chết.
Năm ấy Lý Cảnh Lung mới mười sáu tuổi, mất cha không còn thân thích, lại không có người quản thúc, vì thế đem gia sản tiêu tán hết. Đầu tiên là nghe lời tiên sư, cầu tiên vấn đạo, sau đấy lại phung phí một số tiền lớn mua về thanh kiếm nói rằng có thể chém yêu thu ma vốn là kiếm của Địch Nhân Kiệt.
Trước đây khi Lý Cảnh Lung chưa lâm vào cảnh bại gia, mười sáu mười bảy tuổi có không ít cô nương trong thành Trường An ái mộ. Nhưng gần đây, Lý Cảnh Lung lập nghiệp không có bước tiến, cũng không thấy thành gia; thứ hai là lúc nào cũng bày ra tư thế khiến người khác không dám lại gần, bà mối thấy thế về sau cũng không nhắc đến nữa. Hai mươi tuổi trở thành một kẻ vô tích sự, chuyện chung thân đại sự về sau cũng phai nhạt dần không ai đề cập.
Trưởng thành rồi mà không thành gia cũng không lập nghiệp, chỉ chơi bời lêu lổng khiến biểu huynh Phong Thường Thanh năm trước đánh lui Tây Vực, khải hoàn trở về được phong thưởng, mới tiện thể xin cho Lý Cảnh Lung vào Long Võ quân đảm nhiệm một chức vụ nhỏ nhoi.
Phong Thường Thanh quả thực vì biểu đệ mà nghĩ nát cả lòng, càng nói càng giận, thước bản vụt xuống như cuồng phong vũ bão. Lúc này thê tử chạy tới, liên tục hô: “Lão gia đừng đánh! Đừng đánh!”
Phong Thường Thanh cuối cùng cũng dừng tay, đem thước bản bẻ gãy thành hai đoạn. Trên trán Lý Cảnh Lung bị đánh đến ứa máu, dọc theo hai má chảy xuống nhỏ giọt trên mặt đất.
“Lão gia bớt giận!” Phong phu nhân vội vàng vuốt lưng Phong Thường Thanh. Phong Thường Thanh hướng xin triều đình ủy nhiệm cho một chức quan, mà biểu đệ lại trở thành trò cười cho cả thành Trường An, không làm được việc gì lại bôi tro trát trấu vào mặt hắn, còn ảnh hưởng con đường làm quan sau này, làm sao mà không tức giận cho được!
Phong Thường Thanh giáo huấn xong cũng không để ý nữa, lại khập khiễng mà đi vào. Phong phu nhân lúc này mới cuống quít phân phó thị nữ lấy khăn đến lau đi vết máu trên mặt Lý Cảnh Lung, nói: “Đầu ngươi còn có dùng được không? Nhận lỗi sai thì ca ngươi cũng không nổi giận đến mức như vậy.”
Lý Cảnh Lung trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng quỳ tiếp. Cho đến khi trời chuyển hoàng hôn, chiếu lên người hắn, tà dương đầy đất cùng với gạch lát đã thấm máu như hòa làm một thể.
Giữa trời chiều, Hồng Tuấn ôm một chồng sách trở lại đầu chợ Đông, người tan chợ tàn, ở chân trời một dải mây hồng vắt ngang, từ lầu canh phía xa truyền đến tiếng trống.
“Đông —— đông —— đông —— “
Trường An vào đêm, trong tiếng trống chiều, Hồng Tuấn ngáp một cái. Cả đêm qua không ngủ, hôm nay lại bôn ba lao lực, vẻ mặt uể oải bất kham. Nghĩ đến Tâm Đăng kia không biết làm thế nào mà vỡ nát, Trảm Tiên Phi Đao đã ném chẳng biết đi về đâu. Mặt trời ngả về phía tây mang theo không ít cảm xúc biệt ly, Hồng Tuấn không khỏi buồn khổ đứng dậy.
“Này, Triệu Tử Long?” Hồng Tuấn vòng tay vỗ vỗ bọc hành lý sau lưng. Cá chép yêu kia há mồm không nhúc nhích, mở to mắt ngủ, bị vỗ tỉnh ngủ, miệng lại ngáp ngáp.
“Khu ma ti ở chỗ nào?” Hồng Tuấn hỏi
“Ta không biết đâu.” Cá chép yêu nói, “Lần trước đến Trường An đã là tám mươi năm trước.”
“Ngươi đến đây thế nào? Không đi dạo mua đồ sao?”
“Lần trước đến là bị đặt trên quầy chợ Đông bị bán, móc câu mắc vào mồm chảy một đống máu, ngươi thử đi dạo cho ta xem.”
“…”
“Chẳng phải Thanh Hùng đại nhân đưa cho ngươi một phong thư sao?”
“Để ta xem xem… Kim Thành phường là ở chỗ nào?”
“Chợ Tây phía Bắc, đi mau thôi, trong thành cấm đi lại ban đêm, đi loạn sẽ bị bắt đó.”
Hồng Tuấn rảo bước, đi từ chợ Đông đến chợ Tây, xuyên qua phân nửa thành Trường An, vừa đi vừa hỏi, mệt đến thở hồng hộc, đến khi bầu trời tối mịt mới tìm được Kim Thành phường. Đường xá Trường An như lưới nhện, đường lớn từ trong các phường đi ra, trong phường lại có đường tắt cùng đường nhỏ liên thông. Tìm đến được Kim Thành phường, Hồng Tuấn vẫn không thấy Khu ma ti ở đâu, chỉ nhằm hướng có ánh đèn mà đi.
____________________
Kỳ nhân ly hạ: người ở nhờ cúi đầu dưới mái hiên
[1] Ngũ sắc hoa cao: bánh bôt lọc hình hoa có năm màu.Thực sự thấy cái con cá này mồm mép quá =))) đúng là cái thứ không đứng đắn.
____________________
Kỳ nhân ly hạ: người ở nhờ cúi đầu dưới mái hiên
[1] Ngũ sắc hoa cao: bánh bôt lọc hình hoa có năm màu.Thực sự thấy cái con cá này mồm mép quá =))) đúng là cái thứ không đứng đắn.