“Nói rõ ràng một chút, trẫm không cần nghe lời nói nhảm(1).” An HoằngHàn duỗi ngón tay ra, chải chuốt bộ lông con chồn nhỏ, tâm tình nhưnglại theo lời mà dâng cao.
(1)Lời nói nhảm: là lời nói vô dung, không chút hữu ích, không có giá trị.
Lão nhân họ Từ lại nghiêm túc nhìn vị trí sắp xếp của tiền đồng, hi vọng đọc được nhiều thông tin hơn từ bên trong đó, nhưng mặc ông vắt hết ócthì vẫn chỉ nhìn ra được một nữa tin đó.
Cau mày, lão nhân họ Từ đi tới đi lui, bồi hồi hồi lâu sau, khó khăn lắc đầu. Ngoài y thuật cao minh, bản thân ông chỉ có bản lãnh tiên đoán làlợi hại nhất, còn lần này. . . . . . Nhưng lần này lão nhân họ Từ lạikhông tính ra được cái gì.
Chẳng lẽ lai lịch con chồn nhỏ khác với con người, cho nên số mệnh tương lai không ai biết trước?
“Đây chính là lời nói nhảm lão nghĩ nói cho trẫm?” An Hoằng Hàn xem xétsắc mặt lão nhân, nhìn ra đầu mối, sắc mặt hắn đã trở nên âm trầm, nóichuyện thấm nhè nhẹ khí lạnh.
Lão nhân họ Từ nói kiểu một năm một mười: “Bệ hạ đoán trúng rồi. . . . . . Lão phu không có biện pháp tính ra được.”
An Hoằng Hàn cười lạnh nói: “Trên đời vẫn còn có chuyện thái y Từ tính không ra được?”
“Lão phu không phải thần tiên, dĩ nhiên không thể nào biết hết mọichuyện được. Nếu không tại sao thiên hạ có thể có thiên tai hại người?”Lão nhân họ Từ không chút hốt hoảng, cầm lại ba miếng tiền đồng. Tươnglai con chồn nhỏ giống như một màn sương mù, mơ hồ, không thấy rõ.
Bình thường như vậy thì có hai nguyên nhân. Một là, tương lai con chồnnhỏ có quan hệ với ông; hai là, con chồn nhỏ có dính líu sâu xa vớihoàng gia. Nếu như thuộc loại thứ hai thì con chồn nhỏ sẽ có một sự kiện quan trọng được ghi chép vào trong lịch sử. Mà chuyện đó, ông trời đãsớm an bài, sao phàm nhân như ông có thể dòm ngó?
An Hoằng Hàn cũng đồng thời nghĩ đến điểm này, hắn không chịu tổn thất,nên sao chịu bỏ qua? Tiếp theo nói: “Đã như vậy, thái y Từ có nên nóilai lịch con chồn nhỏ cho trẫm hay không? Bởi vì trao đổi ngươi vừa nói, trẫm không nghe thấy bất kỳ nội dung hữu ích nào.”
Lão nhân họ Từ thua người không thua trận, không chịu lui bước, nói “Bệhạ, ngài là vua một nước, tại sao có thể lật lọng phủ nhận? Lão phu đãtính qua tương lai con chồn nhỏ, tuyệt đối không giấu giếm bất kì chuyện gì. Theo đạo lý mà nói, trao đổi đó đã hoàn thành.”
Trong mắt An Hoằng Hàn, thứ không đáng giá tiền nhất chính là cam kết.Trong hoàng cung, lời nói dối nhiều không kể xiết, nếu hắn ngu ngốc đitin tưởng hết thì hắn sẽ không sống đến giờ.
Lão nhân họ Từ hiểu rõ tính cách của An Hoằng Hàn, đành giành nói trước: “Bệ hạ, so với việc để lão phu nói chân tướng cho ngài, còn không bằngchờ con chồn nhỏ chính miệng nói với ngài. Mặc dù kết quả như một, nhưng hai cách lại có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.”
Lý do này rất có sức thuyết phục người, đáng tiếc An Hoằng Hàn là người thông minh, biết việc gì có lợi ích lớn nhất cho mình.
“Nói xong rất khôn khéo, vậy thái y Từ lại nói cho trẫm, con chồn khinào có thể nói tiếng người? Là một năm, mười năm, hay là trăm năm. . . . . .”
Thái y Từ suy tư một hồi, hồi tưởng quẻ tượng kì quái vừa rồi, nói: “Không nhiều hơn một tháng.”
Lần này, An Hoằng Hàn dần dần bình ổn lại sự tức giận của mình, “Lão lui ra đi.”
Ánh mắt chuyển sang nhìn con chồn nhỏ, trong trạng thái con chồn nhỏđang mơ màng gáy khò khò. An Hoằng Hàn vừa nghĩ tới kỳ hạn thời gian lão nhân họ Từ vừa nói, không khỏi nở một nụ cười. Hắn chưa bao giờ mongchờ qua bất cứ chuyện gì, còn lần này, trong lòng lại toát ra một ý nghĩ rất muốn nghe thấy giọng nói của con chồn nhỏ.
Mỗi lần nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của con chồn nhỏ nói chuyện ‘chípchíp’ không ngừng, An Hoằng Hàn không nhịn được muốn chọc cười nó mộtphen.
Âm thanh tiếng ngáy ngủ vang vọng trong đại điện.
An Hoằng Hàn cố tình nhấc chiếc bút lông sạch, dùng đầu ngọn bút lông quét qua chóp mũi con chồn nhỏ.
Con chồn nhỏ đang ngủ như chết, đột nhiên hắt xì, móng vuốt xoa xoa lỗmũi, lại say sưa tiếp tục mộng đẹp. Cái miệng nho nhỏ ‘chẹp chẹp’ líu lo đôi câu, dáng vẻ không vừa ý.
Một khi suy nghĩ xấu xa của An Hoằng Hàn nổi lên thì nhất định khôngngừng không ngớt. Hắn lần lượt dùng bút lông trêu cợt con chồn nhỏ.
Con chồn nhỏ tiếp tục hắt xì hơi, rồi vẫn cứ ngủ gà ngủ gật xua đuổi vật gây khó chịu cho nó.
Nàng mở mắt ra, liền nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, nghiến răng một hồi!
Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác là chuyện rất thất đức!