Bất quá Dạ Vị Ương không có ngốc đến nổi chỉ đi một mình, đường đường Đại tướng quân không làm chính sự lại suốt ngày ở cùng một nữ nhân còn ra thể thống gì.
“Công bộ Thượng thư Lý đại nhân, Đại học sĩ Trần đại nhân, còn Lễ bộ thị lang cái gì đại nhân… ” Dạ Vị Ương liên tiếp niệm ra mấy cái tên, mỗi một người đều là quan viên đã từng kết giao với hắn, trong đó Đại học sĩ Trần đại nhân cùng hắn truy bắt huyện lệnh Mân thành, Công bộ tự nhiên không cần nhiều lời, bọn họ hiện tại cùng nhau trù kiến công trình thủy lợi.
Ngoại trừ nhiêu đó Dạ Vị Ương còn sai người thỉnh vài bộ hạ Đại tướng quân lại đây, mục đích liền đơn giản như thế trực tiếp đánh đến ngoài điện chỗ công chúa đang ở đòi người.
Tuy nói đối phương là thái hậu và công chúa, nhưng mọi người thấy đầu lĩnh chính là đại hồng nhân Dạ Vị Ương bên người hoàng đế, hơn nữa sau khi Dạ Vị Ương hồi cung những người tin tức nhanh nhạy đã biết hoàng thượng chuẩn bị khai đao với đám người thái hậu bên kia, còn tưởng Dạ Vị Ương đã được hoàng thượng âm thầm sai sử, liền trùng trùng điệp điệp đi theo Dạ Vị Ương.
Ngoài dự kiến của Dạ Vị Ương, trừ những người hắn đặc biệt kêu gọi, một ít quan viên ngày thường không cùng hắn qua lại sau khi nghe được tin tức cũng từ ngoài cung chạy tới đây, trong triều đình này chung quy vẫn có quan viên thật tâm vì quốc gia mà suy nghĩ, ngươi nói một Binh bộ Thượng thư Đại tướng quân không ở trong nha môn làm việc, không ở giáo tràng thao luyện, mỗi ngày ở trong cung làm cái gì.
“Ngươi nói Dạ Vị Ương dẫn người đi tìm thái hậu và công chúa đòi người?” Tịch Thiên Thương đang ngồi uống trà suýt chút nữa sặc ra, người hắn đợi không đến, ngược lại còn đưa tới một đại tin tức.
Lý công công xoay người thấp giọng nói: “Đúng vậy a, sau khi tiểu nhân đem chuyện của Đại tướng quân nói cho Thượng thư đại nhân, Thượng thư đại nhân đã trực tiếp đi rồi, tin tức này là mới vừa truyền tới, nói Thượng thư đại nhân đã dẫn người đến ngoài cửa điện công chúa.”
“Dạ Vị Ương này!” Tịch Thiên Thương nhất thời cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, rõ ràng thời điểm vừa mới tỉnh lại vẫn là kính tiểu thận vi (thái độ làm người cẩn trọng tỉ mỉ), không dám nói lung tung không dám làm việc loạn, giống như một con nhím nhỏ đem bản thân võ trang đầy mình rất sợ bị người nắm lấy chỗ đau, nhưng hiện tại chưa qua bao lâu, Dạ Vị Ương kia dám suất lĩnh triều thần chạy đi đòi người.
Tuy rằng lúc trước từ trong ánh mắt lấp lánh tỏa sáng của Dạ Vị Ương nhìn ra nam tử kia tuyệt đối không phải kẻ nhát gan, nhưng Tịch Thiên Thương không ngờ rằng lá gan Dạ Vị Ương lại lớn như vậy.
“Nếu đúng là như vậy trẫm cũng không quản hắn.” Tịch Thiên Thương cười mắng một câu, hiện tại hắn thật đúng là không có biện pháp làm gì Dạ Vị Ương, thứ nhất Dạ Vị Ương liên tục lập công, chẳng những thay hắn tạm thời giải quyết chuyện quốc khố khẩn cấp, còn thiết kế ra một phương án công trình thủy lợi làm người ta kinh thán, càng không nói tới Dạ Vị Ương đánh bậy đánh bạ giúp hắn tìm được điểm yếu có thể giải quyết đám ngoại thích.
Mà tối trọng yếu chính là, Tịch Thiên Thương bây giờ thật sự không nỡ làm tổn thương nam nhân kia.
Tịch Thiên Thương đột nhiên cảm thấy trái tim hắn càng lúc càng ngứa, giống như bị móng mèo cào a cào hận không thể lập tức đem Dạ Vị Ương hảo hảo “giáo huấn” một phen, hắn buông chén trà xuống, cười nói: “Cùng trẫm đi xem một chút, đừng để cho thái hậu làm tổn thương Tiểu Ương Tử của trẫm.”
Hết chương thứ năm mươi sáu