Mọi người theo hướng chỉ tay của Lê An An, nhìn Tống Tiểu Bảo, vẻ mặt khinh bỉ.
“Đây là loại người gì thế, ức hiếp con gái nhà người ta còn không muốn chịu trách nhiệm, chưa thấy qua loại con trai nào thế này.”
“Đúng đấy, đúng đấy, con trai bây giờ chính là đùa bỡn tình cảm như vậy, hoàn toàn không quan tâm đến người con gái chết hay sống, cũng không nghĩ thử, không có phụ nữ, ở đâu ra hắn!”
“Nếu như tôi là mẹ nó, nhất định sẽ nhét nó trở lại bụng!”
“Nhưng mà ở lễ ra mắt của đạo diễn Từ còn phát sinh chuyện như thế, liệu có phải là vợ chồng son cãi nhau?”
“Cãi nhau? Không thể nào đâu, tôi nhìn thấy cô bé này nói không ngừng, mà chàng trai kia lại cách ra vài bước, chắc là không phải vợ chồng son.”
“Không phải vợ chồng son mà cô bé này thế là tự hủy trong sạch!”
…
Tống Tiểu Bảo nghe âm thanh xung quanh, trong mắt chỉ có phẫn nộ, không phải là mình không để ý cô ấy thôi sao, làm gì mà nói oan cho mình thế, con chó nóng nảy còn có thể nhảy tưởng huống gì là người!
“Lê An An, cô thật không biết xấu hổ, cô nói cho tôi biết, người đàn ông đêm hôm qua xuất hiện trong nhà cô là ai! Sao hắn ta lại cởi trần!”
“Trời ơi…”
“Thì ra là cô bé này có lỗi với cậu kia, uổng công tôi vừa nãy còn đồng tình với cô ấy.”
“Đúng đấy! Nhìn bộ dáng của cô ấy, ai mà biết cô ấy lại là loại mặt hàng như vậy!”
“Nhìn xem cậu kia ngay từ đầu còn không định nói, kết quả bị cô ta ép như thế, aizz, đập vỡ giới hạn rồi!
“Đúng đấy!”
….
“An An, Tiểu Bảo, sao các cậu còn không vào?” Giọng nói quen thuộc vang lên, giống như ánh mặt trời chiếu sáng Lê An An và Tống Tiểu Bảo.
“Khuynh Thành, sao bây giờ cậu mới đến!” Lê An An nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, phủi phủi đít, giống như người vừa khóc lóc lúc nãy không phải cô.
“Nhân tiện đón Nhạc Thiên và cháu trai của thầy.” Mặc Khuynh Thành hời hợt giải thích.
Cốc Kỳ Nhiên cũng không thèm để ý đến Mặc Khuynh Thành giới thiệu mình đơn giản như thế, “Chào mọi người, tôi là cháu trai của Cốc Khải, Cốc Kỳ Nhiên.”
“Xin chào, tôi là Tống Tiểu Bảo.”
“Tôi là Lê An An.”
Lê An An sợ Mặc Khuynh Thành hỏi chuyện vừa rồi, cứng rắn nói sang chuyện khác, “Chúng ta mau đi vào thôi, lễ ra mắt sắp bắt đầu rồi.”
“Được, mau đi vào thôi.” Tống Tiểu Bảo cũng nói.
“Các cậu vào trước đi, mình đến sau sân khấu một chút.” Mặc Khuynh Thành đem vé vào cửa đưa cho Lê An An.
Mắt Lê An An sáng lên, đây chính là vé vào cửa lễ ra mắt của đạo diễn Từ Lập cô thích nhất nha, gần ngay trước mắt, có chút không chân thực rồi!
Mặc Khuynh Thành nhìn Lê An An thật lâu không nhận, chỉ có thể nhét vào trong tay Tống Tiểu Bảo, “Vé vào cửa đưa cho cậu, mình vào trước.”
Nói xong, xoay người đi tới cửa hông.
“Chúng ta cũng đi vào thôi.” Tô Nhạc Thiên nói.
“Ừ.”
Lê An An nhanh chóng nhìn đến vé vào cửa bay vào trong tay Tống Tiểu Bảo, tức giận đi theo sau lưng cậu, “Tống Tiểu Bảo, đưa vé vào cửa cho mình!”
“Không đưa.”
“Khuynh Thành đưa cho mình.”
“Sau đó cô ấy cho mình rồi.”
“Mặc kệ, vé vào của đưa cho mình cầm!”
“Không có khả năng.”
“Tống Tiểu Bảo, cậu có bản lĩnh thì nói thêm câu nữa!”
…
Mọi người nhìn vài bóng lưng biến mất, khuôn mặt nghi hoặc, đây rốt cuộc là loại quan hệ lộn xộn gì, cầu giải thích!