Huyện lệnh này không đơn giản chỉ là huyện lệnh, mà còn cùng người trong cung quan hệ thiên ti vạn lũ (rắc rối, phức tạp), chuyện này nhất định liên quan đến người trong cung, nhưng chẳng lẽ vì vậy liền bỏ qua? Dạ Vị Ương không phải không nghĩ tới trước tiên nên bẩm báo hoàng thượng, mà nếu quả thật phải thả huyện lệnh thì hắn lại không cam lòng, nghĩ như vậy, hắn vẫn quyết định trước đem huyện lệnh xử trí.
Sau khi lấy được chứng cớ Dạ Vị Ương nhanh chóng liên hệ với Từ đại nhân, trong lòng hắn có chút thấp thỏm không yên Từ đại nhân này có dám đem huyện lệnh kia giải quyết hay không, may mắn Từ đại nhân không làm cho hắn thất vọng, quyết đoán phân phó xuống đem huyện lệnh cùng toàn bộ người có liên quan bắt giữ, trên công đường cầm bằng chứng gia sư khai ra nhất nhất nói cho bọn chúng nghe.
Những tên gia hỏa vốn gió chiều nào che chiều đó vừa thấy mọi chứng cớ đã bị Dạ Vị Ương nắm vững, lại nghĩ đến gia sư đã làm phản, ngay tức khắc một đám giống như bài domino ngã xuống mặt đất, đều đứng ra lên án đủ loại hành phi phạm tội của huyện lệnh.
Việc đã đến nước này, huyện lệnh kia không thể không cúi đầu.
“Dạ đại nhân, Dạ đại nhân, ngài không thể tra ta, ngài có biết người sau lưng ta là ai, hoàng thượng cũng không biện pháp xử trí ta, ngươi muốn xử trí ta thế nào?” Hai tay bị trói chặt, chân mang xiềng xích huyện lệnh không cam lòng bị thúc đẩy lên xe ngựa, hắn vẫn hướng về phía Dạ Vị Ương không ngừng hô.
“Chờ một chút.” Dạ Vị Ương gọi thị vệ, bất quá không đợi huyện lệnh vui vẻ ra mặt, hắn lạnh giọng quát: “Đem miệng tên gia hỏa này bịt lại cho ta.”
Huyện lệnh nhất thời sắc mặt đại biến, xông đến Dạ Vị Ương tức giận mắng: “Dạ Vị Ương! Ngươi cho ngươi là ai, ngươi nghĩ ngươi xử trí ta liền có thể tẩy trắng ngươi sao? Ngươi chẳng qua là con chó bên cạnh hoàng thượng, một con chó bán mông! Hôm nay ngươi xử trí ta, về sau ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục giống như ta, buông ta ra, các ngươi buông ta ra, ta là người của thái hậu, là người của thái hậu!”
Ngôn ngữ ô uế khó nghe lọt tai, vài thị vệ nhất thời sửng sốt.
âCòn thất thần cái gì, mau bá»t miá»ng hắn lại!â Thưá»ng Thiếu Äiá»n má»t bên vá»i hô mấy tiếng, những thá» vá» kia ká»p phản ứng nhanh dùng vải bá» nhét và o miá»ng huyá»n lá»nh.
âÄại nhân?â Thưá»ng Thiếu Äiá»n có chút lo lắng nhìn Dạ VỠƯơng, má»t chuyến Äi nà y bá»n há» gặp phải sá»± tình vượt xa tưá»ng tượng cá»§a bá»n há».
âNgươi kêu Äến vui vẻ như váºy, cÆ¡m chiá»u cho hắn má»t chén cÆ¡m á»t Äi.â Dạ VỠƯơng cÅ©ng không phải là ngưá»i không biết ná»i cáu, chÃnh là lưá»i cùng chó Äiên so Äo, âÄúng rá»i, Äám ngưá»i Bắc Phương huynh Äâu?â
âBá»n há» Äã Äi rá»i, bất quá Bắc Phương công tá» bảo ta nhắn vá»i ngươi má»t câu.â
Gấp rút giải quyết chuyá»n tình bên nà y, còn chưa ká»p cùng Äám ngưá»i Bắc Phương Thần nói lá»i từ biá»t, Dạ VỠƯơng trong lòng hÆ¡i có chút tiếc nuá»i, cÅ©ng không biết từ biá»t ngà y sau còn có cÆ¡ há»i gặp lại hay không, hắn tháºm chà còn chưa há»i nhà Bắc Phương Thần á» Äâu, là ngưá»i cá»§a quá»c gia nà o.
Dạ VỠƯơng há»i: âNhắn cái gì?â
âBắc Phương công tá» nói, chá» hắn an bà i chuyá»n trong nhà , nhất Äá»nh sẽ má»i ngươi Äến nhà hắn là m khách.â