Thân thể Vân chồn khẽ run rẩy, vẻ mặt mệt mỏi, vùng lông quanh trán đều bị mồ hôi thấm ướt.
Tịch Tích Chi truyền xong một luồng linh khí cuối cùng, nghĩ muốn trốnnhưng đã quá muộn. Thân thể nàng chậm rãi dịch chuyển sang bên phải,móng vuốt nhanh chóng bắt được lắc tay nhằm giấu nó.
Cái lắc này mà rơi vào dân gian nhất định sẽ gặp phải sóng gió, chỉ có ở bên cạnh nàng mới có thể yên tâm vô sự.
“Chuyện gì đã xảy ra?” An Hoằng Hàn không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ôm lấy con chồn nhỏ. Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn còn chồn nhỏ trong lòng, nhìn thấy cái lắc tay trên móng vuốt nó.
Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi hao phí quá nhiều linh khí nên cóphần mệt mỏi, kêu với An Hoằng Hàn hai tiếng liền an tĩnh lại.
Số linh khí mà nàng khổ sở tu luyện giờ hao phí không thừa một tia nào,mấy ngày nữa nàng phải chăm chỉ tu luyện hơn để sớm khôi phục linh khí.
“Tiểu. . . . . . Tiểu thiếu gia đừng khóc.” Bà vú giật mình hô to.
Trên giường đứa trẻ lại khôi phục thần thái, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên sống động, thỉnh thoảng cười ‘ha ha’.
Đuôi mắt Lưu Phó Thanh nhìn thấy chiếc lắc tay trên cổ tay đứa bé khôngthấy, nhưng ông không dám truy cứu, hay nói các khác thông minh như HữuTướng ông đã nghĩ đến một số chuyện.
“Lâm nhi không khóc là tốt rồi, cháu ngoan của ông.” Lưu Phó Thanh ômđứa bé, không ngừng khẽ vuốt lưng nó, vui mừng cười cong khóe miệng.
Ống tay áo của An Hoằng Hàn nhẹ nhàng phất động, phủ lên nửa người con chồn nhỏ, vừa vặn che đi cái lắc tay mà nó đang nắm.
Dù nói thế nào đây cũng là lễ vật người khác tặng, nếu lấy đi trước mặtnhiều người thì khi Tả Tưởng biết sẽ nhấc lên một hồi sóng gió.
Đứa trẻ ‘hi hi’ cười hướng con chồn nhỏ, vươn tay muốn sờ nó. Đáng tiếckhoảng cách quá xa với lại có một vị Đế Vương nào đó đang đứng tỏa rakhí thế nghiêm nghị khiến đứa trẻ không thực hiện được mong muốn như ýmình.
Thấy cháu trai ngừng khóc, trái tim Lưu Phó Thanh đang treo lơ lửng đãhạ xuống, “Nếu không còn chuyện khác thì mời tất cả các vị trở lại tiếptục uống rượu dùng bữa thôi. Ban ngày ban mặt nào có quỷ thần gì xuấthiện, theo lão phu, tất cả là do bà vú đã già nên mắt mờ sinh ra ảogiác.”
Bà vú mở miệng phản bác, “Nhưng Vương Vi cùng Lý Du Nhi cũng nhìn thấy. . . . . .”
Bà vừa mới nói đã thấy Hữu Tướng đại nhân trừng mắt về phía bà. Suy chocùng bà cũng chỉ là người làm của phủ Thừa Tướng đại nhân, nhìn thấy Hữu Tướng ra hiệu liền ngay lập tức ngậm miệng.
Dù sao chuyện vừa rồi không hề dối trá, đến giờ, bà vẫn cảm thấy đau khắp người.
Tịch Tích Chi giả bộ không liên quan đến mình, ngồi vắt giò yên lặng xem vẻ mặt của bà vú và Lưu Phó Thanh. Dù sao chuyện cần làm, nàng đều đãlàm xong rồi. Hôm nay nàng mệt đến mức chỉ muốn lăn ra ngủ, ngáp mộtcái, Tịch Tích Chi cầm ống tay áo An Hoằng Hàn lên, lén chui vào trongđó rồi nằm trong ngực hắn để ngủ, nàng muốn dựa vào giấc ngủ để khôiphục thể lực.
An Hoằng Hàn cảm thấy trong ngực có nhiều hơn một con vật, dùng sức vỗsống lưng con chồn nhỏ. Con chồn này đã bắt đầu hiểu được hắn sẽ bao che cho nó sao?
Chiếc lắc tay vô cùng lạnh lẽo không giống như loại Ngọc Thạch… Cái lạnh ngấm vào trong tay như hàn khí mà băng đá phát ra.
An Hoằng Hàn nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống con chồn nhỏ, có lẽ con chồn này muốn chiếc lắc tay không phải vì thích nó.
Tịch Tích Chi cũng không lo lắng chiếc lắc làm hại đến An Hoằng Hàn bởivì hắn là cửu ngũ chí tôn(1), bất kỳ vật tà ma nào cũng phải nhượng bộlui binh. An Hoằng Hàn là chân long thiên tử(2) được trời cao che chở,khí Thiên Tử vây khắp người, loại khí tức này là khắc tinh của những thứ vật tà ma.
(1)Cửu ngũ chí tôn: ý chỉ bậc đế vương có nguồn gốc từ trong quẻ bói Kinh dịch ở trung quốc cổ.
(2)Chân long thiên tử: là rồng là con của trời
Hễ có yêu ma đến gần hắn thì sẽ hao tổn nguyên khí(3) của bản thân.
(3)Nguyên khí: là sức sống, sinh lực.
Nói cách khác, nếu không phải do Tịch Tích Chi tu tiên thì cũng không thể sống bên cạnh An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi ngáy o o, gối đầu lên cánh tay An Hoằng Hàn, trên khuônmặt, hai mắt nhắm nghiền, chóp mũi truyền ra hơi thở vững vàng.
An Hoằng Hàn vốn còn muốn mang con chồn nhỏ đi dạo xung quanh nhưng xembộ dạng này của nó thì hắn chỉ có thể bỏ ý nghĩ đấy. Dù sao còn rấtnhiều cơ hội xuất cung về sau, hắn cũng không vội nhất thời.
“Hữu Tướng, trẫm hồi cung trước.” Đứng ở bên cạnh Lưu Phó Thanh, An Hoằng Hàn nhỏ giọng nói.
Lưu Phó Thanh vốn tính toán giữ lại, nhưng lời nói vừa đến khóe miệng lại không phát ra, chỉ nhả ra một câu: “Cung tiễn bệ hạ.”