Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, thoáng hiện nụ cười xấu xa, ai nói trênđời không có quỷ? Chẳng qua các ngươi không nhìn thấy thôi. Nàng lạinhặt lên một viên đá khác, ném qua hướng nàng ta.
Trên đùi đột nhiên bị cái gì bắn vào, tỳ nữ dừng nói chuyện, nhưng không nghĩ đến chuyện ma quỷ mà quay đầu nhìn bốn phía.
“Không có người mà? Sao bắp đùi lại bị thương chứ.” Tỳ nữ vuốt vuốt chân, nghi ngờ nói.
Bà vú mắng: “Hai người các ngươi đứng ở đấy mò mẫm làm gì, còn không qua đây nghĩ biện pháp. Đợi lát nữa Hữu Tướng đại nhân trở lại, ngài nhìnthấy tiểu thiếu gia vẫn còn khóc, ta xem các ngươi giải thích thế nào.”
Bà vú tầm bốn mươi năm mươi tuổi, đặc biệt kiêng kỵ những chuyện kia.Con người đến một tuổi nhất định sẽ luôn có chút mê tín. Mới vừa rồi bànghe thấy lời nói thầm của hai tỳ nữ, trong lòng bà đã thấy bất mãn.
Hai tỳ nữ không dám tiếp tục nói, mới vừa bước được một bước, chuẩn bịđi qua cùng dỗ tiểu thiếu gia cùng bà vú. Ai ngờ cái mông của hai ngườiđồng thời bị bắn phải. . . . . .
Tỳ nữ không tin chuyện ma quỷ lúc này xoay người, nhìn về phía tỳ nữ lùn hơn với mình một cái đầu, hung dữ mắng: “Vương Vi, ngươi cho rằng Lý Du Nhi ta dễ lừa gạt vậy sao? Vừa rồi ngươi đánh mông ta phải không?”
Trong phòng chỉ có ba người, bà vú cách xa bọn họ nên tự nhiên không thể nào đánh nàng, khả năng duy nhất đó là Vương Vi vừa ăn cướp vừa lalàng.
Tỳ nữ nọ uất ức chảy nước mắt, “Không phải là muội, không phải là muội. . . . . . Cái mông của muội cũng bị đập mà.” Mới vừa nói xong, bắp đùiđột nhiên lại đau, Vương Vi che bắp đùi, “Lại đến, lại đến rồi! Muội nói rồi gian phòng này bất thường, tỷ còn không tin! Nhất định có vật kìquái gì đó trêu cợt chúng ta!”
‘ Vật kì quái ’ được nói đến lại cầm thêm một hòn đá nhỏ bắn về phía LýDu Nhi. Vì đầu nàng nhỏ nên chỉ cần trốn phía sau cửa là không ai nhìnthấy được. Bây giờ nàng đang hả hê đắc ý vì Đạn Chỉ thần công bách phátbách trúng của mình.
Cái mông Lý Du Nhi lại bị đánh, nhìn về phía Vương Vi. Vương Vi đangđứng đối diện nàng, nàng ta đang đưa mông và lưng về phía nàng, nàng tacăn bản không thể ra tay.
Trong phòng có ba người, ai cũng không phải vậy nhất định có người khác.
Xem xét bốn phía, Lý Du Nhi nhìn thấy mấy viên đá nhỏ trên đất, căm hậnnói: “Ta muốn nhìn xem ai đang tác quái, có bản lãnh thì đi ra, chớ ẩnẩn núp núp.”
Nàng nhặt một viên đá nhỏ lên, nhìn ra ngoài cửa, nhanh chóng chạy rangoài. Cả người Vương Vi không được tự nhiên, lại không muốn ở lại trong phòng, nhìn thấy Lý Du Nhi chạy ra ngoài càng cảm thấy gian phòng bấtthường, vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Tịch Tích Chi dựa vào thân thể nhỏ bé, nhảy vào trong bụi hoa, trongnháy mắt bụi hoa rậm rạp chằng chịt che mất bóng dáng của nàng.
Hai tỳ nữ chạy qua bên người nàng, từ từ đi xa cho đến khi không thấy được bóng dáng, Tịch Tích Chi mới lần nữa đi ra.
“Hai đứa hầu gái này thật vô dụng, chờ Hữu Tướng đại nhân hỏi đến, ta sẽ cáo trạng các ngươi.” Bà vú tự tăng thêm can đảm cho mình, ôm đứa trẻkhông ngừng dỗ dỗ.
Tiếng khóc đứa trẻ liên tục không dứt, từng đợt từng đợt vang lên bên trong căn phòng.
Bà vú nói không sợ đó là giả, từng giọt mồ hôi lạnh rơi trên trán bà đã sớm tiết lộ tâm tư của bà.
Lại làm chiêu cũ, Tịch Tích Chi lấy hòn đá nhỏ đầu tiên bắn vào người bà ta, sau đó thân thể nho nhỏ dùng sức xô cửa. Cửa phòng phát ra tiếngvang kẽo kẹt. . . . . .
Bà vú sợ hết hồn, xoa mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn về phía cửa. Chẳng lẽchân tướng đúng như lời Vương Vi nói, phòng này có gì bất thường sao?Càng nghĩ càng sợ, bà vú nói đứt quãng, “Là ai. . . . . . Là ai đang giở trò giả thần giả quỷ, đi ra cho ta, đợi lát nữa ta mà bắt được thì sẽđể quản gia trừng trị ngươi nên đời.”
Bà vú ôm đứa trẻ sợ đến phát run cả người, tuy sợ nhưng lại muốn tìmhiểu kĩ. Bà cất bước, rụt đầu, đi từng bước một đến phía cửa.
Thấy cá đã cắn câu, Tịch Tích Chi nhanh chóng núp kỹ.
Chờ bà vú đi ra, ngoài cửa phòng không có một bóng người.
Chung quanh tĩnh lặng không có một tia động, nhưng càng yên tĩnh càngkhiến người ta sợ. Bà vú vừa vỗ lồng ngực của mình, vừa an ủi bản thânnói: “Ban ngày ban mặt chỗ nào có quỷ, đừng tự hù dọa mình, bình tĩnh. . . . . . bình tĩnh.”
Bà ôm đứa trẻ, lại đi vào ngồi trong phòng, đặt đứa trẻ lên giường, đắpkín chăn bông cho nó. Bà vú vốn là người rất nhát gan, trải qua việc lúc nãy, con ngươi không ngừng quét bốn phía.
Tịch Tích Chi lại vọt tới cửa lần nữa, cửa phòng vang lên ‘kẽo kẹt’không ngừng. Nàng cầm mấy hòn đá nhỏ còn lại ném toàn bộ vào phòng, lựcném mạnh hơn trước mấy lần, bà vú bị hòn đá đập ngay chính giữa, bị dọasợ hét lên.
“Có. . . . . . Có quỷ . . . . . .” Bà vú hô to, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Tịch Tích Chi đi ra từ sau cửa phòng, cười gian ‘xèo xèo’. Nàng nghênh ngang đi vào phòng, nhảy bật lên giường đứa trẻ.
Có lẽ do cả người con chồn nhỏ có chứa đựng Linh Khí của trời đất, tiếng khóc đứa trẻ dần dần nhỏ đi, đôi mắt linh động nhìn thẳng vào con vậtnhư quả cầu trắng đáng yêu.