Trong lòng Lưu Phó Thanh nhất thời hồi hộp, sợ bệ hạ giận lây sang cháutrai của mình, vội vàng đưa đứa bé cho bà vú, “Ngươi trước hết ôm nó đixuống dỗ đi, một lúc nữa ta đến nhìn.”
Theo đứa trẻ rời sân, đại sảnh lại trở nên yên tĩnh.
Thật ra thì Lưu Phó Thanh đã lo lắng dư thừa, nguyên nhân làm An HoằngHàn nói thế là do sợ con chồn nhỏ trong ngực ngộ nhỡ không kiềm chế được tính nết, xông lên giành lễ vật của đứa bé. Hắn nâng chung trà lên,nhấp một ngụm, mỗi động tác tùy ý của An Hoằng Hàn đều tràn đầy khíphách vương giả.
Ai cũng biết nam nhân ngồi ở chỗ đó không phải nhân vật đơn giản, trên mặt mỗi người đều mang một phần thận trọng.
“Mở. . . . . . Khai tiệc thôi.” Lưu Phó Thanh giơ ống tay áo lên lau mồ hôi.
Tại sao một buổi tiệc rượu tốt đẹp như thế lại biến thành thế này.
Nhớ tới đứa cháu trai của mình, Lưu Phó Thanh lại buồn bực một trận. Từkhi sinh ra, đứa trẻ này không khóc không nháo, thế nào hôm nay khôngkhí vui mừng như vậy trái lại khóc ‘oa oa’?
Mặc dù thức ăn phủ Thừa Tướng không bằng mỹ vị trong hoàng cung nhưnglại có một hương vị khác. Món ngon bày đầy bàn, mùi thơm xông vào mũi.
Trong đầu Tịch Tích Chi còn nghĩ đến chuyện đứa bé nên dù khẩu vị tốt vô cùng nhưng khi nhìn một bàn đầy món ngon lại mất hứng thú ăn uống. Cóthể cứu, Tịch Tích Chi nhất định sẽ cứu. Huống hồ, Lưu Phó Thanh là HữuThừa Tướng trong triều, nếu nàng có thể giúp ông ta cứu cháu mình mộtmạng thì ông ta sẽ thiếu nợ nàng một ân tình.
Nếu tương lai có lúc cần thì nàng có thể đòi lại ân tình mà Lưu Phó Thanh nợ.
An Hoằng Hàn gắp hai miếng thịt đút cho nàng, Tịch Tích Chi ăn vào cảmthấy vô vị. Nàng lắc đầu nhỏ, nhìn về phía tân khách ngồi đầy chungquanh, sau đó làm ra một quyết định. Móng vuốt nàng đập mạnh lên bắp đùi An Hoằng Hàn, kêu ‘chít chít’ một tiếng, báo cho hắn một tiếng, rồi đột ngột nhảy khỏi bắp đùi của hắn.
Bởi vì trong đại sảnh đặt đều là bàn tròn, mười người một bàn. Rất nhiều tân khách đều tập trung mời rượu và dùng bữa, không để ý đến sự vậtdưới mặt bàn. Tịch Tích Chi thuận lợi xuyên qua phía dưỡi những cái bàntròn, đuổi theo về phía bà vú rời khỏi.
An Hoằng Hàn nhìn này quả cầu trắng nhỏ như bôi dầu trên chân dần dầnbiến mất. Hắn nâng lên chung trà, uống một hớp. Nước trà đắng chat nơiđầu lưỡi khiến người ta còn cảm nhận được mùi vị còn đọng lại. Lưu PhóThanh thấy chủ nhân của con chồn thiếu dạy dỗ kia mãi không lên tiếngnên không dám tự chủ trương rời khỏi bàn.
Chỗ ngồi Lưu Phó Thanh ngay bên cạnh An Hoằng Hàn, cảnh rời đi của conchồn nhỏ trốn được tầm mắt người khác nhưng không giấu giếm được ông.
“Chủ tử, có muốn kêu người đuổi quay lại không?” Gần đây Lưu Phó Thanhcũng nhận được không ít tin về việc con chồn nhỏ được hưởng sủng ái nhất của bệ hạ.
“Không cần, kệ nó đi, qua vài giờ nữa nó sẽ tự quay trở lại.” An HoằngHàn không hề lo lắng con chồn nhỏ sẽ chạy trốn, bởi vì trừ mình ra, còncó những cây đại thụ nào con chồn nhỏ còn có thể leo?
Là người cũng đều sẽ chọn sự ưu tú.
Chủ nhân tốt như hắn còn không cần thì không có lý nào đi theo người khác.
Về có thể có thể lưu lại lòng của con chồn nhỏ hay không, về điểm này, An Hoằng Hàn rất có tự tin.
Những người ngồi chung một bàn với An Hoằng Hàn và Lưu Phó Thanh đều làđại thần nổi danh trên triều đình, tất cả đều thuộc phe Lưu Phó Thanh.
Bọn họ có vẻ tương đối quen thuộc, thỉnh thoảng nói chuyện mấy câu. Bởivì có bệ hạ ở nên trọng tâm câu chuyện của bọn họ cũng không mở rộngnhiều.
An Hoằng Hàn coi như không nhìn thấy, không nghe được cái gì, đều tựthân ăn đồ ăn, không chút tâm tư để tâm đến những người khác.
Tịch Tích Chi mới xuyên qua đại sảnh đi đến hành lang hậu viện liền lạcđường. Phủ Thừa Tướng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Bà vúrời đi lâu như vậy, cũng không biết nàng đi đường nào ở ngã ba này.
Tịch Tích Chi dừng ở giữa cửa ngã ba, do dự không quyết định được.
Đột nhiên âm thanh rầu rĩ truyền đến, Tịch Tích Chi lỗ tai run lên, lậptức trốn vào bụi hoa. Hai tỳ nữ mi có khuôn mặt thanh tú bưng sữa dêtrên tay, vội vã đi qua bên cạnh chỗ Tịch Tích Chi nấp.
“Ngươi nói tiểu thiếu gia sao vậy nhỉ? Từ sau khi trở về từ đại sảnh,ngài ấy vẫn khóc không ngừng. Theo ta thấy nhất định là trúng tà, nghenói mắt đứa bé có thể nhìn thấy đồ vật mà người trưởng thành không nhìnthấy, ngươi nói ngài ấy sẽ nhìn thấy cái gì?” Âm thanh thanh thúy của nữ tử mang theo sự sợ hãi nói.
Tỳ nữ còn lại có vẻ khá chín chắn, quát mắng nàng kia một câu: “Lời nhưthế chúng ta nên nói sao? Ngộ nhỡ bị Hữu Tướng đại nhân nghe được, ngươi nghĩ bị ăn đòn sao? Trẻ con khóc lóc sướt mướt là chuyện rất bìnhthường, đừng kinh ngạc, không khéo chính là đói bụng, nếu không bà vúcũng sẽ không phân phó chúng ta chuẩn bị sữa để đút.”
Nghe các nàng đối thoại, Tịch Tích Chi đã biết họ muốn đi đâu.
Đợi hai người tỳ nữ đi cách một khoảng, Tịch Tích Chi đang trốn tránh liền xuất hiện, bốn chân nhỏ nhanh chóng đuổi theo.