(3)Thường phục: là quần áo mà người dân bình thường mặc.
Trước cửa cung, một chiếc xe ngựa bình thường đang đỗ. Bọn họ vừa đi rangoài liền lên xe ngựa ngồi, chiếc xe lắc lư tạm biệt hoàng cung nguynga.
Từ lúc ngồi lên xe ngựa, Tịch Tích Chi liền không an phận. Do nàng không đủ chiều cao nên hai chân sau đạp bắp đùi An Hoằng Hàn, còn hai móngvuốt ở trước vịn cửa sổ xe, nhìn không chớp mắt ra ngoài.
Đường phố ồn ào,người bán hàng mời khách gào thét, đâu đâu cũng có quán rượu, nhà trọ.
Tịch Tích Chi trố mắt nhìn chằm chằm người dân đi qua đi lại, cái cổduỗi thẳng vươn dài nhìn ra phía ngoài, bộ dáng như khao khát toàn bộthân thể đều chen ra ngoài.
An Hoằng Hàn ngồi tựa trên tấm da hổ, nhìn dáng vẻ hưng phấn của conchồn nhỏ, khóe miệng vẫn luôn hiện ý cười chưa biến mất. Chỉ cần conchồn nhỏ chịu quay đầu nhìn lại, nàng nhất định sẽ phát hiện ra ánh mắthắn vô cùng dịu dàng sẽ làm người ta phải đắm chìm trong đó.
“Ngươi muốn rơi ra sao mà cái cổ còn định thò thêm ra bên ngoài nữa?”Thấy nửa trên của con chồn nhỏ đã chen ra ngoài rồi, rốt cuộc An HoằngHàn nói cao giọng.
Tịch Tích Chi chép chép miệng, lải nhải mấy tiếng. Đột nhiên nàng ngửi thấy được mùi thơm mê người. . . . . .
Tịch Tích Chi thèm đến nỗi suýt chút chảy nước miếng, nước Phong Trạchkhông chỉ nước mạnh dân giàu, đặc biệt hơn thức ăn ngon cũng rất nhiều.Tịch Tích Chi kiên quyết không thừa nhận nó là một con chồn chỉ biết ănxong lại nằm, muốn trách thì trách người dân nước Phong Trạch rất biếtcách ăn uống.
Chít chít. . . . . . Mắt thấy xe ngựa sắp đi qua quầy hàng bán bánh PhùDung, Tịch Tích Chi nhìn lưu luyến không rời phía sau, đầu nhỏ xoaythành một góc vuông chín mươi độ, nhìn chằm chằm quầy hàng bán bánh PhùDung ngày càng xa.
“Dừng xe.” An Hoằng Hàn vén rèm xe lên.
Bên ngoài, Ngô Kiến Phong đang đánh xe liền nhanh chóng lôi kéo dây cương ngựa cho xe dừng lại.
“Chủ tử, sao vậy?” Lâm Ân ngồi bên cạnh xe ngựa, quay đầu lại hỏi.
An Hoằng Hàn phân phó nói: “Đi trở lại mua hai phần bánh Phù Dung đến đây.”
Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đều đồng thời kinh ngạc đến ngây người, từ khinào bệ hạ của bọn họ nếm qua loại thức ăn bình dân khô cứng đấy. Sao hôm nay ngài lại trở nên khác thường ra lệnh cho bọn họ đi mua bánh PhùDung?
Bánh Phù Dung rất phổ biến ở dân gian, là một món ăn đặc biệt rẻ tiền.
An Hoằng Hàn nhướng mày, “Còn không mau đi.”
Con chồn nhỏ ra sức gật đầu, tiến tới bên cạnh An Hoằng Hàn kêu lên chít chít. Có người chủ nhân thế này, nàng thật sự có lộc ăn.
Trên người Lâm Ân không có tiền xu, ông ném một thỏi bạc vụn cho ngườibán hàng rong, bảo hắn không cần trả lại tiền lẻ, rồi bưng hai phần bánh Phù Dung trở lại xe.
Người bán hàng rong nhìn bóng lưng của ông, liên tục khen ngợi khách quan hào phóng, không ngừng nói cám ơn.
Nhận lấy bánh Phù Dung, An Hoằng Hàn đưa con chồn nhỏ một khối trước, nói ra phía ngoài: “Tiếp tục chạy đi.”
Màn xe buông xuống lần nữa, xe ngựa lại lắc lư chạy.
Hai móng vuốt của Tịch Tích Chi cầm bánh Phù Dung, mỗi lần cắn, trên bánh Phù Dung liền in lại một dấu răng cong cong.
An Hoằng Hàn thấy con chồn nhỏ ăn say sưa ngon lành thì cũng cắn mộtmiếng. Chiếc bánh sần sùi khô cứng mang theo đặc trưng của món ăn. Hương vị như thế không thể nếm được trong hoàng cung.
Khó trách con chồn nhỏ thích. . . . . .
Có lẽ, hắn cho người kêu người bán hàng rong bánh Phù Dung bắt vào hoàng cung chuyên môn làm bánh cho con chồn nhỏ là ý kiến không tồi.
Vừa hay lúc một người một chồn ăn xong bánh Phù Dung thì xe ngựa đangdần dần dừng. Giọng nói Ngô Kiến Phong truyền tiến tới, “Bệ hạ, đã đếnphủ Thừa Tướng.”
An Hoằng Hàn đang lau sạch sẽ móng vuốt cho con chồn nhỏ, nghe thấy vậy, hắn thản nhiên đáp một tiếng.
Lưu Phó Thanh đã sớm nghe được tin, vội vàng đi ra khỏi phủ nghênh đón thiên tử(4) giá lâm.
(4)Thiên tử: nghĩa là con trời ý chỉ hoàng đế.
Chỉ có một số ít người biết lần này bệ hạ xuất cung. Vì vậy, Lưu PhóThanh không dám tuyên hô, nói “Cung nghênh chủ tử, chủ tử nguyện ý đếntham gia tiệc rượu làm cho vi thần cảm thấy thật vinh hạnh.”
Bên trong xe ngựa rất lâu không có động tĩnh, sắc mặt Lưu Phó Thanh có phần hơi cứng ngắc.
Ánh mắt mấy tên thủ vệ trông cửa đều hướng phía này trông đến, tronglòng thầm giật mình, người này có mặt mũi thật lớn(5), dĩ nhiên có thểđể cho Hữu tướng Lưu đại nhân tự mình ra ngoài gặp mặt, cũng không biếtlà đại nhân vật nào.
Lưu Phó Thanh chớp mắt ra ý bảo Lâm Ân nhắc nhở bệ hạ nên đi ra.
Gương mặt Lâm Ân trở nên đau khổ, bệ hạ không nghĩ ra thì ông còn cóbiện pháp gì. Lại kêu lần nữa, bên trong xe ngựa vẫn không có ai phảnứng. Đón lấy ánh mắt của Lưu Phó Thanh, Lâm Ân đành phải nhắm mắt hítsâu, vén rèm xe lên một góc, nhìn vào bên trong thưa, “Bệ hạ, đến phủThừa Tướng.”
Mọi người nhìn cảnh tượng bên trong xe ngựa phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
An Hoằng Hàn cầm khăn trong tay, nhẹ nhàng lau miệng cho con chồn nhỏ.Bộ dáng tỉ mỉ săn sóc như không phải hình ảnh chân thật. Giống như không nghe thấy bọn họ la lên, An Hoằng Hàn chỉ để ý làm sạch sẽ móng vuốtvới miệng con chồn nhỏ, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, “Trẫm lúc nàocho phép ngươi vén rèm xe lên?”
Âm thanh lạnh lùng hà khắc không có chút phập phồng.