“Nhờ tướng quân đổi vị trí với tôi, cần lau phía sau lưng đại tướng quân.” Hắn đột nhiên nghe thấy Phức Chi mở miệng nói.
Cố Quân lập tức hồi thần, liếc nhìn nàng một cái, cẩn thận dời qua một bên khác, chính diện nắm chặt lấy bả vai đại tướng quân.
Phức Chi lại thấm gói thuốc rồi vắt khô, cẩn thận lau từ ót đại tướng quân xuống dưới.
“Biển Thước có biết Trần Hiệp Trần Biển Thước chăng?” Sau một lát, Cố Quân đột nhiên hỏi.
Phức Chi khẽ giật mình, động tác trên tay ngừng nghỉ, một lát sau, lại tiếp tục lau.
“Tướng quân sao hỏi vấn đề này?” Phức Chi ngữ khí bình thản.
“Mổ sọ lấy xương, mổ bụng cắt nhọt.” Cố Quân thấp giọng, hai mắt nhìn chằm chằm Phức Chi nói: “Đời Quân thấy tận mắt ở chỗ Trần Hiệp.”
“Ồ?” Phức Chi nhìn hắn: “Tướng quân đã gặp rồi, sao hỏi tôi?”
“Khi đó đã là mười năm trước, sau, Trần Biển Thước bèn không thấy tung tích.” Cố Quân nói.
Phức Chi trong lòng hơi hoãn, mỉm cười: “Lời này Phức Chi cũng nghe người khác nói qua thôi.”
“Thế à.” Cố Quân nhạt tiếng nói.
Phức Chi dời ánh mắt, nhìn động tác trên tay.
Bạch Thạch tán nhân từ khi vào núi Thái Hành xây nhà liền không hỏi thế sự, Phức Chi không biết quá khứ lão có kinh lịch gì, phàm là có ai hỏi bản danh lão, cho dù là người nhà Dĩnh Xuyên nàng cũng chưa từng nói. Không biết Tả Tướng quân này đột nhiên nghe ngóng, muốn làm chuyện gì?
Phức Chi không muốn nghe cũng không hứng thú biết, chỉ chuyên tâm làm việc.
Đợi khi người hầu ngoài trướng đến, đại tướng quân đã lau sạch thay quần áo, một lần nữa trở lại trên giường, Cố Quân và Phức Chi đều mồ hôi đầm đìa.
“Đại tướng quân tắm thuốc đã xong, xin y quan châm kim đả thông kinh lạc quanh thân, không lâu là có thể tỉnh lại.” Phức Chi bắt mạch cho đại tướng quân, mỉm cười nói với đám người vẻ mặt mong đợi.
Mọi người nghe vậy, đều cùng quái lạ.
“Biển Thước sao không tự mình thi châm?” lặng thinh một lát, một quân y nghi hoặc hỏi ra lời trong lòng tất cả mọi người.
Phức Chi nhìn anh ta, thần sắc bình tĩnh: “Phức Chi chỉ hiểu dược lý.”
Mọi người đều yên tĩnh, ánh mắt đôi ba nhìn nhau, đều mang tâm tư.
Đô đốc Lưu Cự lại không rảnh mà so đo, vội mời quân y đi thi châm cho đại tướng quân.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **
Phức Chi đi ra doanh trướng, chỉ thấy ngày đã sắp lặn về tây. Gió đêm mang lấy chút hàn ý thổi tới, nàng nhẹ nhàng run rẩy.
Vừa rồi thực sự nàng nói thật.
Bạch Thạch tán nhân tinh thông y đạo, Phức Chi và lão, lại đối với thủ đoạn trị bệnh cứu người cũng không có quá nhiều hứng thú. Bạch Thạch tán nhân có hai người đồ đệ, không lo truyền thừa y bát, Phức Chi lại là người hảo hữu nhờ đến trông nom, nên cũng không yêu cầu nàng cái gì. Phức Chi tuy không có tâm hướng y, lại rất là yêu quý thảo dược, thuật bắt mạch quan sát, cũng là vì tập thuốc nàng mới dụng tâm đi học. Mấy năm ở núi Thái Hành, Phức Chi đọc hết ca bệnh phương thuốc Bạch Thạch tán nhân nhiều năm tích lũy, trừ nghiên tập, lại thường thử phối lại phương thuốc của Bạch Thạch tán nhân một lần nữa. Về sau, có khi, ngay cả Bạch Thạch tán nhân cũng không thể không thừa nhận cách phối dược Phức Chi càng thêm xuất sắc.
“A tỷ lạnh ạ?” A Tứ ở bên cạnh nhô đầu ra, quỷ quái tinh ranh mà nhìn nàng.
Phức Chi vỗ vỗ đầu của cậu, mỉm cười, đương muốn về doanh trướng mình đổi quần áo trong mồ hôi ẩm ướt, thấy Vương Toản đi tới.
“Ngày xưa người cô chữa trị đều từng tắm thuốc như vậy à?” Tự mình đối mặt, ngay cả “Biển Thước” Vương Toản cũng lười xưng hô.
“Không phải.” Phức Chi đáp: “Không phải ai cũng có thùng gỗ lớn như vậy. Tắm thuốc chính là để hạ sốt, bệnh hoạn tỉnh dậy uống thuốc, làm ít công to.”
Vương Toản nghĩ ngợi: “Vậy người chưa tỉnh thì làm sao?”
Phức Chi liếc y: “Đương nhiên ép trút thuốc xuống.”
“Vậy à.” Vương Toản gật đầu, nhìn A Tứ bên cạnh Phức Chi: “Lúc cô cứu A Tứ có từng tắm thuốc cho nó không.”
“Không.” Phức Chi nói.
Vương Toản thương hại nhìn A Tứ.
Phức Chi lại cảm thấy trên thân càng thêm lạnh, thi lễ với y, đi thẳng về doanh trướng của mình.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **
Màn đêm rủ xuống, đại tướng quân Hà Khải mê man mấy ngày đổ một thân mồ hôi nóng, rốt cục hạ sốt tỉnh lại.
Đám người hân hoan không thôi, vội bón cho ông nước thuốc trong đơn thuốc của Phức Chi, lại bón chút cháo ăn. Đại tướng quân dù tỉnh, tinh thần vẫn không tốt, uống thuốc cho ăn xong, lại ngủ thật say.
Phức Chi canh giữ ở trong doanh trướng xem. Đại tướng quân ngủ an ổn, trở mình bưng nước các việc vặt vãnh cũng có người hầu đi làm, Phức Chi ngoài khi thì kiểm tra trán tay bắt mạch, cũng không có gì cần đích thân động thủ. Nàng dứt khoát mở bọc hành lý ra, lấy bút ký thúc phụ mình ghi chép ra, chậm rãi lật ra.
Lúc đêm khuya, Cố Quân tỉnh lại từ trong mộng sau giấc ngủ, bỗng nhiên nhớ bệnh tình đại tướng quân, tức khoác áo đứng dậy, đi đến trướng đại tướng quân.
Trong đại trướng yên tĩnh, ánh đèn như hạt đậu. Cố Quân đi đến bên cạnh giường đại tướng quân, chỉ thấy đại tướng quân còn đang ngủ say, giữa lông mày đã không còn chau lên, thử hơi thở, ổn mà nhẹ nhàng.
Cố Quân trong lòng hạ xuống. Lúc này, người hầu một bên đánh đang ngủ gật tỉnh lại, nhìn thấy Cố Quân, giật mình, vội quỳ xuống đất: “Tả…”
Cố Quân vội bảo gã im lặng.
“Đại tướng quân như thế nào rồi?” Cố Quân thấp giọng hỏi.
“Đại tướng quân sau khi dùng thuốc, đã mạnh khỏe.” Người hầu bật cười, nhẹ giọng nói: “Nhờ có Diêu Biển Thước.”
Cố Quân không nói gì, lại nhìn đại tướng quân một lát, đi ra bình phong.
Trước một chiếc bàn bên cạnh doanh trướng, Phức Chi nằm ở trên, quyển sách trên tay còn đứng thẳng, người lại ngủ. Cố Quân im lặng đi qua, chỉ thấy dưới ánh đèn khiêu động mờ nhạt, mặt nàng biến mất trong bóng tối giữa ống tay áo, lộ ra thái dương trắng muốt dưới cân quắc và đuôi lông mày thật dài.
Cố Quân thoáng tiến lên, ánh mắt rơi vào trang sách quyển sách trên tay Phức Chi. Tia sáng ảm đạm, chữ phía trên không quá rõ ràng, lại nhìn ra được hình tự phiêu dật, khá là linh động thanh tú.
“Tướng quân…”
Cố Quân quay đầu, thấy người hầu cũng cùng đi qua.
“Lấy một cái chăn mỏng đến, đắp lên cho Diêu Biển Thước.” Cố Quân nhẹ giọng sai sử, dứt lời, cất bước đi ra doanh trưởng chủ soái.