Hai mắt hắn bỏ qua sự chú ý với đám thái giám đang gào khóc ầm ĩ phíadưới, ánh nhìn chỉ rơi vào trên thân con chồn nhỏ, “Ngươi còn nhớ buổichiều đầu tiên trong bể tắm, trẫm đã nói qua với ngươi điều gì không?Trong hoàng cung không cần tỏ ra đồng tình không thì cuối cùng sẽ hại tự hại mình.”
Nhưng. . . . . .
Tịch Tích Chi vẫn không thể nhẫn tâm.
An Hoằng Hàn dạy lại sủng vật của mình, “Trẫm là vua của một nước, nếuđều mang lòng dạ đàn bà khắp nơi thì chỉ tạo thêm phiền não cho bảnthân. Trẫm cần nhất chính là uy nghiêm trong hoàng thất. Nếu lần nàytrẫm lại bỏ qua cho bọn họ thì người trong hoàng cung cũng sẽ không biết sợ mà tùy tiện làm bậy.”
Hắn không thể giống con chồn nhỏ dễ dàng tha thứ, khoan dung cho mọi người.
Ở nơi này, muốn sinh tồn là phải thời khắc biết dùng chiêu ‘giết gà dạokhỉ’ để tạo uy tín cho bản thân. Hắn chỉ có làm vậy mới khiến đám thầntử nô tài phía dưới khiếp đảm, sẽ không có lòng mưu mô phản nghịch.
Tịch Tích Chi nửa hiểu nửa không, biết An Hoằng Hàn ngồi ở trên cao rấtnhiều chuyện đều phải sự lý theo cách nhổ cỏ tận gốc. Nhưng nàng là mộtcon chồn bình thường, sẽ không dùng thủ đoạn mưu mô gì trong triều.
Nàng cố gắng khẽ động ống tay áo An Hoằng Hàn, không ngừng kêu lên, muốn khuyên An Hoằng Hàn thu hồi hình phạt. Nhưng An Hoằng Hàn như ăn mấtdây thần kinh(2), quyết tâm không lay chuyển dư lại đường sống cho bọnhọ.
(2)Ăn mất dây thần kinh: ý chỉ quyết định đã ra sẽ không thay đổi.
“Hôm nay trẫm dạy ngươi đó là trái tim trở nên tàn nhẫn.” An Hoằng Hànôm con chồn nhỏ, không quan tâm khắp người nó còn bẩn thỉu làm bẩn longbào của hắn.
Bởi vì từng có giáo huấn phải chịu phạt mấy lần trước, Tịch Tích Chi cuối cùng dừng khuyên bảo.
An Hoằng Hàn xoa xoa trán nàng, “Nếu bọn chúng không phạm sai lầm thìtrẫm đã không nắm được thóp(3). Vì vậy cuối cùng mọi chuyện đều do bọnhắn tự hại chết mình, không liên quan đến ngươi.”
(3)Nắm thóp: ý nói nắm được điểm yếu, sơ hở, bắt được lỗi.
An Hoằng Hàn biết con chồn này thích ôm trách nhiệm vào người, hắn sợ nó nghĩ không ra liền lên tiếng khuyên giải.
Nếu đám thái giám không lười biếng hoàn thành trách nhiệm trông coi cửanguyên trì thì An Hoằng Hàn đã không làm ra quyết định lần này. Bởi conchồn nhỏ muốn ăn cá thì chỉ cần hắn nói một câu là được. Do đó gây ranhiều hỗn loạn trước đó, đám thái giám cũng chiếm phần lớn trách nhiệm.
Tịch Tích Chi tiêu hóa lời nói trên, chậm rãi ngẩng cái đầu đầy lônglên, gật đầu hai cái với An Hoằng Hàn, ý bảo đã hiểu rõ rồi.
Nhận rõ hoàn cảnh mới có thể tự bảo vệ mình. Trong đầu nàng rõ ràng biết được quy luật đó, nhưng nói là một chuyện làm lại là chuyện khác. Bởivì hai từ ‘ cứu sống ’ đã sớm đi sâu vào trái tim nàng, đột nhiên bắtnàng phản lại điều ấy, nàng tuyệt đối không thể làm được. Làm bất cứchuyện gì đều cần có một quá trình.
Có lẽ do tự trách, mấy ngày nay Tịch Tích Chi rầu rĩ không vui, cả ngày đều nằm trên đùi An Hoằng Hàn, chẳng buồn đi chỗ nào.
Nhìn thấy tinh thần con chồn nhỏ sa sút, lông mày An Hoằng Hàn nhăn lạirất sâu, mỗi ngày hắn đều phân phó Ngự Thiện Phòng làm ít đồ ăn mà conchồn nhỏ thích ăn. Lúc xử lý tấu chương, hắn cũng thường phân tâm đivuốt ve bộ lông con chồn nhỏ, quan sát ánh mắt nó.
Lâm Ân nhìn nhiều quá mức tự nhiên biết tâm tình bệ hạ không tốt, mỗingày ông đều phải vừa run lẩy bẩy vừa hầu hạ bên cạnh bệ hạ. Lâm Ân cầmmột tấm thiếp mời đi vào điện Bàn Long, “Bệ hạ, Hữu Tướng đưa thiếp mờitới báo rằng ngày mai tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu trai của ông ta .”
An Hoằng Hàn đang suy nghĩ viễn vông, nghe được câu nói của Lâm Ân, tùy ý gật đầu.
So với phản ứng An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi có vẻ hưng phấn hơn nhiều.Nàng chợt nâng lên đầu nhỏ, nhìn tấm thiệp trên tay Lâm Ân, trong mắtnhư có ngọn lửa đang cháy muốn đốt đến tấm thiệp.
Khó thấy được con chồn nhỏ phục hồi được tinh thần, An Hoằng Hàn cúi đầu xem nó. Đột nhiên nghĩ đến, hoàng cung trừ phong cảnh tuyệt đẹp thìcũng chẳng có nơi nào đùa nghịch. Mấy ngày này, con chồn nhỏ hầu như đidạo hết khắp các nơi trong hoàng cung, chỉ sợ không còn chỗ nào đem lạicảm giác mới mẻ cho nó. Huống hồ, hoàng cung to lớn, khắp nơi tồn tạimối nguy hiểm, con chồn vừa đi ra ngoài thì thường gặp phải một đốngphiền phức lớn, có lẽ nó sợ hãi nên mới không dám huênh hoang đi loạnnữa.
Dẫn nó đi ra ngoài giải sầu cũng được. . . . . .
“Bệ hạ, làm theo thường lệ phân phó phủ Nội Vụ tặng lễ phẩm đi chúc mừng sao?” Lâm Ân cầm thiếp mời trình lên trước mặt An Hoằng Hàn, một mựccung kính hỏi.
Trước kia bất luận người nào đưa thiếp mời tới, bệ hạ chưa từng buồnliếc mắt xem qua, đều phân phó phủ Nội Vụ tự động chọn tặng phẩm đưa đi.
Lâm Ân tưởng ông lại chuẩn bị nghe được chữ ‘ ừ ’ đólần nữa ——
Âm thanh lạnh lẽo của An Hoằng Hàn chậm rãi vang lên: “Chọn một miếng Ngọc Như Ý, ngày mai trẫm tự mình đưa đến phủ Thừa Tướng.”