“Cậu ấy bị đau bụng kinh?”
“Phụt….”
“Bịch.”
“Ai u đau chết tôi….”
Giọng nói vang dội như vậy, bất kể người vừa trách móc Lê An An hay một số người không ưa Văn Tư Tư cũng nở nụ cười, chủ yếu là do lời nói ấy mà Tống Tiểu Bảo cũng nói ra được, lại còn biểu cảm chân thật như thế.
Văn Tư Tư đỏ mặt, không biết là xấu hổ hay tức giận: “Bạn học Tống, lời như vậy sao có thể nói ra miệng được?”
“Tại sao lại không nói được, chẳng phải đó là chuyện bình thường thôi sao?”
Là rất bình thường, chỉ cần là con gái thì mỗi tháng sẽ có vài ngày đặc biệt này, dù mấy học sinh nam cũng đều biết nhưng không ai quang minh chính đại nói ra.
“Tống Tiểu Bảo, cậu nói không sai, rất bình thường, hahaha…..” Lê An An cười đau cả bụng, tựa nửa người vào Mặc Khuynh Thành, khoé mắt còn thấy được cả nước mắt.
“Vậy rốt cuộc sao bạn học Văn lại khóc?”
“À, đây là một câu chuyện xưa đầy bi thảm đó.”
Chuyện xưa bi thảm….
Mặc Khuynh Thành thầm nghĩ, đây là câu chuyện về việc không biết tự lượng sức mình.
Văn Tư Tư không nhịn được nữa, khóc lóc xoay người chay ra khỏi lớp.
“Tư Tư!” Hạng Giai quay đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lê An An: “Lê An An, cậu thật quá đáng!” Nói xong liền đuổi theo Văn Tư Tư.
Đường Đan thấy vậy cũng chạy đuổi theo họ.
Lê An An toàn thắng hạ màn trò khôi hài này.
**
Bắc Ireland, mặt trời chiều dần ngả về hướng Tấy, hai bên đường rợp bóng bạch dương, những tán lá nhẹ nhàng đung đưa theo gió, trên đường bóng người qua lại cũng bị kéo dài ra, một chiếc Bentley đơn giản chầm chậm đi qua.
Trên xe, Mặc Dận đang nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, ngón tay lướt thật nhanh.
“Kellen, cậu cảm thấy Gina kia thế nào?” Archibald nhìn Mặc Dận bày ra bộ dạng cấm dục, không nhịn được trêu chọc anh.
“Nếu cậu thấy không tệ thì có thể đi thử một chút.” Mặc Dận lạnh lùng nói.
Ở bữa tiệc mấy ngày trước, anh đứng ở một góc nhìn nhà Franklin ai nấy đều áo mũ chỉnh tề, rất ra dáng chủ nhà, còn Gina kia, càng nhận được biết bao nhiêu sự tôn sùng, chẳng qua sau chuyện ở hậu hoa viên kia, ách, bốn chữ lòng dạ rắn rết cũng không thể tả hết được con người cô ta.
Archibald vội vàng lắc đầu, hoảng sợ: “Kellen, người phụ nữ như vậy, tôi không kham nổi.”
Sakura cười nhạo nhìn anh ta, đưa chân ra đá hạ bộ anh ta: “Ơ, không biết ai vừa nhìn thấy Gina đã nói cô ta không tệ, trước sau có lồi có lõm, vô cùng gợi cảm.”
Archibald nhanh chóng tránh được cú đá hiểm hóc kia, liếc mắt, giọng nói khó nén sự chán ghét: “Loại phụ nữ này, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đến gần.”
“Thôi đi, nếu không phải gặp được một bộ mặt khác của cô ta thì tôi dám chắc tối nay anh sẽ tới chỗ cô ta làm mấy hiệp rồi.”
Archibald không phủ nhận, nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Đáng tiếc, tôi thích những cô gái ngây thơ trong sáng một chút.”
“Dừng, vừa muốn trước sau đều có, vừa muốn ngây thơ trong sáng, anh muốn tìm đâu cơ chứ?”
Archibald nghẹn họng, chẳng lẽ phụ nữ đẹp trước sau đều có thì không thể ngây thơ được?
Anh ta không muốn bàn luận với cô ấy về chuyện này nữa, quay ra hỏi Mặc Dận: “Kellen, cậu muốn về nhanh như vậy thật sao? Sau khi cậu tới Bắc Ireland này chỉ cắm đầu vào làm việc, không đi bất kì nơi nào.”
Mặc Dận ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, con ngươi thâm thuý mà sâu sắc: “Đi quá lâu rồi, đã đến lúc cần phải trở về.”