Tịch Tích Chi không cẩn thận dẫm lên cái đĩa, bốn chân mất thăng bằng, nghiêng đông nghiêng tây như muốn ngã xuống.
Trái tim tất cả mọi người đều nâng lên cao. Ở bên cạnh con chồn nhỏ làmột chảo dầu nóng sôi, tiếng dầu bên trong còn vang dội, thỉnh thoảngcòn có vài giọt dầu bắn ra ngoài. Nếu con chồn nhỏ rơi vào thì có thểtrực tiếp rán chín rồi.
Một số người nhát gan che hai tay vào mắt, sợ nhìn thấy cảnh tượng kia.
Hai người cung nữ sợ hãi thét chói tai. . . . . .
Khi mọi người đang trong trạng thái lo lắng sợ hãi, Tịch Tích Chi độtnhiên di chuyển sang bên phải, vượt qua cái đĩa, an toàn rời khỏi nơinguy hiểm. Cái đĩa quay hai vòng tròn tại chỗ, đột nhiên bay về hướngcửa.
Rất nhiều người thở hắt một hơi, vừa có bài học kinh nghiệm nguy hiểm,tất cả ngự trù đều có nhận thức chung, nhanh chóng hất mấy cái đĩa trênbếp lò xuống đất không để ý tới đồ ăn vừa mới làm xong trong đĩa, tất cả đĩa vỡ vang lên âm thanh ‘loảng xoảng’.
Ngự trù còn cho rằng nguy hiểm đã giải trừ thì một âm thanh chói tai không ngừng vang lên trong Ngự Thiện Phòng.
“Oái! Người nào không có mắt, ta mới vào cửa liền bay một cái đĩa . Ôi. . . . . . Máu. . . . . . Đầu ta.” Trong nháy mắt giọng nói đặc thù củaLâm Ân dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Bọn thái giám ngẩn người, nhanh chóng quay đầu lại. Mọi người thấy trêntrán Lâm Ân có một vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài. Nhưng vết thương cũng không lớn chỉ do máu chảy ra hù dọa tất cả.
“Tổng quan Lâm vì sao lại tới?” Không biết người nào kêu một câu.
Tên thái giám truy đuổi Tịch Tích Chi cũng dừng bước lại, mặt tái métnhìn Lâm Ân. Nếu Đại Tổng Quản đã đến nghĩ là bệ hạ đã biết được chuyện.
Lâm Ân lấy khăn tay ra che trán. Bởi vì cái trán bị thương nên tính tính ông cũng nóng hơn so với bình thường, “Còn dám hỏi ta vì sao lại tới!Nhìn chuyện tốt các ngươi làm! Không một người khiến ta yên tâm.”
Toàn thân Tịch Tích Chi bẩn thỉu, bộ lông tơ trắng tinh đã trở nên xám xì suýt nữa làm ông không nhận ra.
Ngự trù Bàn Tử không hiểu hỏi: “Hôm nay, Ngự Thiện Phòng không xuất hiện sai lầm.”
Nói đến đây, Lâm Ân liền một bụng tức giận, quên cả vết thương trêntrán, chỉ vào mọi người trong Ngự Thiện Phòng mắng: “Còn nói không xuấthiện sai lầm! Trên đường tới Ngự Thiện Phòng, ta thấy toàn bộ cung nữđưa đồ ăn cho bệ hạ đang khóc lóc rối rít chen chúc tại hành lang. Nhìnxem giờ này là giờ gì, trì hoãn thời gian bệ hạ dùng bữa, người nào chịu trách nhiệm! Người nào gánh chịu!”
Lúc Lâm Ân phát uy không thể coi thường.
Tịch Tích Chi che hai lỗ tai, không chịu nổi loại âm thanh the thé chóitai của Lâm Ân. Nàng ngậm xác con cá Phượng Kim Lân trong thời gian dàikhiến hàm răng có chút đau nhức, thấy không người tới giành nữa mà nàngvốn lười biếng nên chậm rãi đặt xuống cá, ngồi ở trên bếp lò xem kịchvui.
Lâm Ân nhắm vào đám ngự trù mắng một trận, bỗng cảm thấy đau nhức hítsâu một hơi, “Ai trong các ngươi đập đĩa thì đứng ra cho ta! Càng ngàycàng không có quy củ đến ta cũng dám đập.”
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên trên người con chồn nhỏ đang xem náo nhiệt, Tịch Tích Chi xấu hổ rụt cổ. Nó tuyệt đối không cố ý, nhìn thấyvết thương trên trán Lâm Ân càng cảm thấy áy náy.
“Các ngươi nhìn về phía Vân chồn làm gì? Chẳng lẽ dám làm còn không dámnhận!” Lâm Ân cất bước hướng tới con chồn nhỏ, không biết vừa rồi NgựThiện Phòng loạn thế con chồn nhỏ có bị thương không.
Ngộ nhỡ nó bị thương thì bệ hạ chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.
Đám ngự trù cực kỳ oan ức tố cáo, “Tổng quan Lâm, chính do con chồn nhỏ đập.”
“Các ngươi muốn lừa gạt ta cũng phải tìm cái cớ hay hơn chút. Vân chồnchỉ là một sủng vật, sao biết đập đĩa!” Lâm Ân không tin nhưng vừa nóixong câu đó lại đột nhiên nhớ tới con chồn nhỏ có linh tính hơn các sủng vật khác.
Nhưng sủng vật thông minh hơn nữa cũng không thể ném cái đĩa ra xa thế được, hơn nữa còn không lệch chút nào đập trúng đầu ông.
Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi là một đứa bé ngoan dám làm dám chịu, giơ lên chân trước bên phải, dùng hành động này nói cho Lâm Ân chântướng sự tình. Bộ dáng ngây ngô khờ dại của con chồn nhỏ cực kì đáng yêu khiến người người thương tiếc, chỉ cần ánh mắt điềm đạm cũng khó khiếnngười ta nỡ lòng trách cứ nó.
Sự thật chứng minh Lâm Ân vô cùng xui xẻo tất cả mọi chuyện đều là ngoài ý muốn.
Khóe miệng Lâm Ân giật giật, chẳng lẽ mệnh ông xung khắc với Vân chồn?Tại sao mỗi lần luôn là ông bị thương? Lần trước bị thương do trượnghình(1), mới cách không bao lâu lần này lại do Vân chồn mà thêm một vếtthương.
(1)Trượng hình: hình phạt đánh bằng gậy.